Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Hôm nay em mới biết được, cái cô nhóc này biết bơi lội, còn rất quen thuộc nữa nha, nín thở hai phút dưới nước cũng là việc nhỏ… Giờ bên chỗ thanh niên trí thức kia cũng truyền ra, cho là anh quá dễ ức hiếp, nhảy sông thì có thể gả.
Con mẹ nó chứ nghe được như thế em cũng bị làm tức chết rồi.”
Trong phòng, Diệp Thanh Thủy hơi nhíu đôi lông mày lại.
Cô hét lớn lên: “Tôi nghe thấy anh nói chuyện lớn quá rồi đấy.”
Thẩm Vệ Dân xa xa trợn to hai mắt nhìn.
Hai người đàn ông đồng thời quay đầu nhìn cô gái đang học thuộc lòng ở chân tường bên cạnh.
Tạ Đình Ngọc xoay đầu lại, ho nhẹ: “Lời đồn không thể tin, cậu rốt cuộc vẫn là đàn ông đấy, cả ngày ở cạnh những người phụ nữ này sao có tiền đồ gì được.”
Thẩm Vệ Dân xuyên qua cửa sổ, liếc Diệp Thanh Thủy một cái, nhỏ giọng nói với Tạ Đình Ngọc: “Trước kia cô nhóc này cũng rất hay xấu hổ nha, gần đây sao lại cứng đầu như thế.
Không phải là cho rằng gả cho anh, là có chỗ dựa chứ? Anh Ngọc anh đừng vội mắng em, anh xảy ra chuyện gì vậy, còn dạy cô ta đọc sách biết chữ.
Không sợ cô ta ỷ lại anh cả đời à? Giấy hôn thú của bọn anh xé chưa, phải tranh thủ thời gian xé nhanh chút, tâm tư của cô ta vô cùng sâu…”
“Dẹp ngay cái suy nghĩ đó của cậu đi.” Tạ Đình Ngọc nói.
Quả thật cô thay đổi rất nhiều, trước kia mềm yếu có thể bắt nạt, điềm đạm nho nhã giống như con thỏ, dễ dàng đỏ mặt xấu hổ.
Bây giờ… Gan lớn hơn rất nhiều.
Có đôi khi thật sự cũng có chút ý tứ.
Nhưng ở trong mắt Tạ Đình Ngọc, cảm nhận giống như ngẫu nhiên gặp một đóa hoa mới lạ, nhìn thấy một quyển sách hay.
Cũng không có gì hiếm lạ.
Kết quả Thẩm Vệ Dân bị Tạ Đình Ngọc đánh bằng thước kẻ, chính xác là đánh vào lòng bàn tay.
Anh ta rút tay của mình về, trong mắt một người đàn ông lại hiện lên sự tủi thân.
Thẩm Vệ Dân nhìn Tạ Đình Ngọc, thấp giọng rống: “Anh dạy dỗ cô Tôn Linh Ngọc, vừa đáng thương cô ta không có kiến thức, muốn giúp cô ta xoá nạn mù chữ, còn vì cô ta mà đối với em như vậy...”
“Không phải là anh nhìn trúng cô gái nông thôn đó à nha!”
Tạ Đình Ngọc liếc mắt nhìn Diệp Thanh Thủy đang học tập trong phòng, sống lưng ưỡn thẳng đến mức giống như cây cột.
Dáng vẻ cô thấp mi thuận mắt đọc sách, rõ ràng vẫn còn là một cô gái tính tình ngây thơ.
Mặc dù trước đây rất muốn nhận người như vậy, nhưng từ sau khi anh thẳng thắn nỗi lòng cùng cô, cô không hề nói qua lời nào là muốn ỷ lại vào anh.
Đối với cái cọc hôn sự râu ria này cũng thế, rốt cuộc cô tính thế nào, Tạ Đình Ngọc không thể biết được.
Nhưng mà có một thứ, Tạ Đình Ngọc rất rõ ràng.
Anh ta chưa hề bị bạn bè hiểu lầm, lạnh nhạt nói: “Chuyện này tôi chỉ nói một lần, đây là không thể nào.”
Tạ Đình Ngọc thấy ánh mắt tủi thân của Thẩm Vệ Dân, giọng điệu mềm nhẹ lại, miễn cưỡng nói: “Cô ấy chỉ là một cô nhóc lông còn chưa đủ dài mà thôi, cậu để ý cô ấy như vậy làm gì? Đi, đi ăn cơm.”
“Tôi coi cô ấy như em gái, từ nay về sau không được nói mấy lời như vậy nữa.”
Thẩm Vệ Dân nghe xong không khỏi giơ ngón tay cái lên.
“Em không nói nữa, nghe thấy vậy, em cũng an tâm.”
Lỗ tai của Diệp Thanh Thủy rất thính, cho dù bọn họ cố ý nhỏ giọng, cô vẫn có thể nghe thấy.
Âm thanh của cô ngừng lại, tay nắm chặt lấy sách giáo khoa đã cũ nát, nghẹn một hơi ở trong bụng.
Lông còn chưa mọc đủ, anh mới lông còn chưa mọc đủ đấy! Anh sợ là không biết đến chân to và ngực lớn đi! Cô chậm chạp thở ra một hơi mới chậm rãi tiếp tục đọc thuộc lòng:
“Cây sơn trà ngoài đình, năm đó chính tay vợ ta trồng cạnh viện, nay đã cao vút che trời rồi.”
…
Vì tiết kiệm thời gian học tập, sau khi Diệp Thanh Thủy vội vàng nhét mấy miếng ăn vào miệng lấp đầy bụng thì lập tức trở về phòng học thuộc lòng.
Thẩm Vệ Dân tới, cô thở dài một hơi, cầm lấy sách giáo khoa chạy ra phía sau núi đến chỗ giao giữa bờ ruộng và rừng núi bắt đầu đọc thầm.
Cô tìm lại cảm giác đời trước, một lần nữa hiểu rõ đầu đuôi, chờ đến thời điểm trời tối, cô đã có thể gập ghềnh đọc được ba bài văn.
Đời trước, Diệp Thanh Thủy trẻ tuổi không biết người thông minh là dạng gì, cô giống với hầu hết đa số người nhà quê lạc hậu ngu dốt, tưởng rằng thông minh là có quan hệ với trình độ học vấn.
Mà Tạ Đình Ngọc thì đại biểu cho trình độ học vấn cao nhất lúc đó.
Cô sâu sắc nhớ kỹ Tạ Đình Ngọc chê mình quá dốt, ngay cả sách cũng không hiểu được.
Ngày trước ở trong đáy lòng cô, vẫn cảm thấy mình đúng là người rất ngu đần, vì vậy không biết cô đụng tới thứ đồ gì chỉ có thể kìm nén một mạch cố gắng học, sau đó nỗ lực hơn, ít nhất người khác sẽ khen cô một câu chịu khó chăm chỉ.