Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bụng Diệp Thanh Thủy reo vang, cô vội vàng bỏ rổ xuống đi ăn sáng.
Sau khi ăn xong cơn buồn ngủ lại xông đến, cô xốc lại tinh thần đi về phòng.
Lúc nữa còn phải đi làm việc, cô ngáp một cái, đến mép giường tìm bộ quần áo làm nông, không ngờ cơn buồn ngủ xông đến khiến cô ngả đầu ngủ gật.
Lúc Tạ Đình Ngọc về phòng thì thấy cảnh này, anh nhíu mày.
Tính cách quật cường này, nhìn có vẻ như nhu nhược, nhưng tính cách lại không mềm mỏng chút nào!
Anh đẩy cơ thể đang hơi nghiêng ra bên ngoài của cô vào trong, đắp chăn lên cho cô.
Ánh mắt Tạ Đình Ngọc nhìn khẩu trang màu đen của cô, anh muốn cởi ra cho cô dễ thở, anh không chê khuôn mặt nổi đầy mụn của cô, nhưng cô lại rất ngại ngùng.
Chẳng qua tay của Tạ Đình Ngọc vừa mới chạm vào mặt cô, Diệp Thanh Thủy đã xoay người, tiếp tục ngủ ngon lành.
Tiếng hít thở yếu ớt, ngủ đến say sưa.
...
Diệp Thanh Thủy ngủ thẳng đến chiều mới tỉnh, vậy mà cô lại ngủ một giấc đến buổi chiều.
Cô sờ lên mặt mình, cô quyết định sau này cuối tuần mới làm sự nghiệp đầu cơ trục lợi, tuy có hơi nghèo, nhưng không thể quá nóng vội.
Cô thở dài, chẳng qua chỉ đổi một trái tim khác thôi mà cơ thể đã không chịu nổi cực khổ.
Nhớ năm đó cô có thể ba liền lúc tám lu nước mà không thở dốc.
Còn việc hôm nay quên không đi làm, Diệp Thanh Thủy nghĩ chắc chắn cô sẽ bị đại đội trưởng phê bình, tuy cô không để ý đến công điểm, nhưng cô không muốn bị lôi ra để phê bình.
Tạ Đình Ngọc làm việc xong về, liếc mắt một cái đã nhìn thấu sự bối rối của Diệp Thanh Thủy.
Anh tự rót cho mình một cốc nước, sau khi uống xong anh mới thờ ơ nói: “Xin nghỉ hộ em rồi, anh nói em thấy không khỏe.”
“Ồ, cảm ơn.”
Tạ Đình Ngọc lấy một tờ giấy trong ngực ra, nhẹ nhàng để trước mặt Diệp Thanh Thủy.
“Diệp Thanh Thủy là xã viên thuộc đội sản xuất số một thôn nhà họ Diệp của huyện Hồng Kỳ xin nuôi heo, bí thư chi đội sản xuất đã phê duyệt.”
Nuôi heo?
Công việc này rất nhẹ nhàng, không cần thức khuya dậy sớm xuống ruộng làm việc.
Nhưng lại không lấy được mấy công điểm.
Người muốn kiếm thêm công điểm sẽ nhận thêm việc nuôi heo, nhà họ Diệp không có lao động nam, mẹ cô hâm mộ ba công điểm nuôi heo kia cũng không làm cách nào lấy được.
Diệp Thanh Thủy nhanh chóng nghĩ, nếu nuôi heo thì cô chỉ cần nấu nước gạo cho heo ăn, cần mẫn quét dọn vệ sinh là đã xong việc.
Còn có thể ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Nuôi heo có hơi bẩn với thối thật, nhưng dân quê có ai sợ bẩn sợ mệt?
“Cảm ơn anh.”
Diệp Thanh Thủy cảm ơn anh thật lòng, cô nghi ngờ hỏi: “Không phải anh —— Rất ghét em làm việc kia sao?”
Tạ Đình Ngọc hỏi lại cô: “Anh không cho phép em làm, em sẽ không làm tiếp sao?”
Diệp Thanh Thủy nói rất dứt khoát: “Em...!Rất xin lỗi.”
“Em vẫn làm tiếp.”
Tạ Đình Ngọc tức đền buồn cười, anh lắc đầu nghiêm túc nói: “Để anh dạy em, em phải nói với anh là ‘em bảo đảm không làm nữa’.”
“Người nào buôn bán như em sẽ bị bắt hết.
Anh chỉ thử thăm dò em một chút mà em đã thừa nhận hết rồi, ngây thơ đến mức không biết biện hộ.
Lỡ như bị công an bắt em định khai hết à?”
Diệp Thanh Thủy hơi ngạc nhiên: “Này ——”
Thế này không phải không giấu được à?
“Thế này không phải anh coi anh như người ngoài luôn à?”
Tạ Đình Ngọc có lòng muốn dạy dỗ lại cô nhóc này, không ngờ lại bị cô bật lại.
Anh yên lặng nhìn cô, thờ ơ nói: “Sao lại không phải người ngoài?”
“Anh nhiều nhất chỉ là giáo viên dạy em biết đọc sách biết chữ, phản ứng đầu tiên khi em ở bên ngoài làm việc xấu lỡ gặp phải giáo viên không phải giảo biện che giấu, mà là giải thích à? Phản ứng này của em sai rồi.”
“Còn có em mắng anh cũng không đúng, anh vẫn nhớ.
Vậy bây giờ em đi đọc ba bài giảng đi, nếu không đọc được, có khi mai anh lại nhớ ra một số chuyện cần phải đến Ủy ban cách mạng một chuyến...”
Tạ Đình Ngọc lạnh nhạt nói.
Diệp Thanh Thủy không nói lên lời.
Diệp Thanh Thủy biết rõ Tạ Đình Ngọc nói vẫn còn thù không phải chỉ đang nói đùa, anh thật sự ghi thù.
Cô cố ý chọn ba bài có độ dài ngắn gọn để đọc lại bị Tạ Đình Ngọc ngăn lại, anh “tốt bụng” nhắc nhở cô: “Chim ngu phải bay trước, em kém hơn người khác nhiều như vậy, sao có thể chọn bài đơn giản được?”
“Ba bài này đi, chuyện hôm nay làm xong trong hôm nay.
Đọc xong mới được đi ngủ.”
Anh lấy ra ba bài văn cổ, bảo Diệp Thanh Thủy đến chân tường đọc.
Diệp Thanh Thủy đứng ở chân tường, đọc từ buổi chiều đến lúc ăn cơm, cơm nước xong buổi tối lại tiếp tục đọc, quốc văn là điểm chết hai đời của cô.
Chín giờ tối, dầu hỏa trong đèn đã gần cạn hết.
Diệp Thanh Thủy thấy Tạ Đình Ngọc lấy chăn của mình từ trên giường cô xuống, bộ dạng như chuẩn bị đi ngủ..