Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô không nhịn được nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt sáng ngời nói: “Nếu không ngày mai lại kiểm tra tiếp đi, làm phiền giấc ngủ của anh thì phiền lắm.”
Tạ Đình Ngọc thật sự rất ghi thù, anh không quên cô nhóc này đã mắng anh thế nào.
Anh thờ ơ nói: “Không có gì phiền cả.
Em đọc đi, anh có thể vừa nghe vừa ngủ.”
Diệp Thanh Thủy căng da đầu bắt đầu ngâm nga đọc: “Mùa xuân năm Khánh Lịch thứ tứ, Đằng Tử Kinh bị biếm làm thái thú ở quận Ba Lăng...”
Tạ Đình Ngọc thoải mái nằm trên mặt đất, chăn này mới làm năm nay, tản ra mùi mới mẻ.
Sàn nhà mát lạnh, thấm vào cơ thể như có một cơn gió thổi qua, tiếng cô gái nhỏ đọc sách dịu dàng mềm mại giống như một đôi tay mềm mại có ma lực thôi miên.
Tạ Đình Ngọc nửa ngủ nửa tỉnh, nói: “Đọc sai rồi, đọc lại lần nữa.”
Đôi mắt ngập nước của Diệp Thanh Thủy trợn tròn, tức giận nói: “Không có!”
Cô cúi đầu, thành thật đọc lại lần nữa.
Tạ Đình Ngọc lại nói: “Thiếu một câu, đọc lại.”
“Đọc thêm mấy lần chỉ vì tốt cho em thôi.”
...
“Vẫn sai, đọc lại hai lần!”
“Lại sai nữa rồi, ba lần...”
Tạ Đình Ngọc thở dài một hơi: “Này, đọc lại năm lần đi.”
Diệp Thanh Thủy đọc lặp đi lặp lại mười lần, đọc đến mức trong lòng nhớ kỹ thì Tạ Đình Ngọc mới không hé răng, cô xoa xoa đôi mắt mỏi mệt, người đàn ông nằm trên mặt đất đã ngủ say, lại còn ngủ ngon lành! Ánh trăng mờ mờ chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của anh, yết hầu của đàn ông rất nổi bật, làn gió thoảng qua rất dễ chịu.
Nếu anh mà không quen ngáy ngủ, thì chỉ sợ bây giờ tiếng ngáy đã vang lên rung trời.
Lúc trẻ người đàn ông này là người trong mộng của cô, bây giờ Diệp Thanh Thủy nhìn anh chỉ cảm thấy ghét đến ngứa răng, hận không thể nhấc chân lên đạp cho anh một cái.
...
Ngày hôm sau, Diệp Thanh Thủy không làm việc chung với mấy người trong thôn, cô đến trạm chăn nuôi ôm ba con heo con về.
Trọng lượng của mỗi con heo con phải được đăng ký trong tập tài liệu của đội sản xuất, cô còn lấy một ít thức ăn cho heo ở trạm chăn nuôi.
Thức ăn cho heo nhận được từ hợp tác xã cung ứng và tiêu thụ rất ít, nếu chỉ cần cho ăn một chút như thế thì chắc chắn heo con không thể béo được.
Khẳng định mỗi ngày Diệp Thanh Thủy đều phải lên núi cắt cỏ cho heo.
Thời buổi này nuôi heo không dễ làm giàu, heo nặng khoảng hai mươi đến chín mươi chín cân mỗi ngày có thể lấy được hai công điểm, nặng đến khoảng một trăm đến ba trăm cân thì mỗi ngày có thể nhận bốn công điểm, kém hơn công điểm kiếm được khi xuống ruộng làm việc rất nhiều.
Nhưng nếu có thể nuôi ba con heo con kia thành heo béo, thì có thể kiếm được ít lợi nhuận.
Diệp Thanh Thủy sợ nuôi chết heo khiến công điểm cuối năm mất sạch, không có đồ ăn để nhận, vì thế cố ý đi theo thanh niên Lưu am hiểu cách nuôi heo trong đại đội để học hỏi.
Nghe người khác nói, anh ta làm việc ở trạm chăn nuôi.
Diệp Thanh Thủy đi đến trước chỗ của thanh niên trí thức, cô không muốn gây chuyện với ai nên đeo khẩu trang lên.
Cô biết rõ đám thanh niên trí thức ở chỗ của thanh niên trí thức đều có ý kiến với cô, tất cả là do Tạ Đình Ngọc.
Nhắc đến cũng khiến người ta dở khóc dở cười, độ nổi tiếng của Tạ Đình Ngọc trong đám thanh niên trí thức rất cao.
Diệp Thanh Thủy biết không ít hơn ba nữ thanh niên trí thức có ý đồ với anh ở chỗ cho thanh niên trí thức, chứ đừng nói đến mấy cô gái đến tuổi trong thôn.
Cuối cùng đến giữa đường miếng bánh thơm ấy lại bị cô lấy mất rồi, có thể thấy có bao nhiêu người lén lút nói xấu sau lưng cô.
Trong đám thanh niên trí thức ở thành phố thì mắng cô là đồ chân đất ở nông thôn, phần tử trí thức ở nông thôn mắng cô không biết xấu hổ, hoàn cảnh gia đình tốt hơn cô thì mắng cô cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Diệp Thanh Thủy nghĩ đến đây không khỏi bật cười.
Diệp Thanh Thủy đi đến ký túc xá của thanh niên trí thức tìm người gọi là thanh niên Lưu, nữ thanh niên trí thức hét lên: “Lưu Tam Nhi, có người tìm!”
Lưu Nhất Lương nhanh chóng chạy xuống dưới: “Vị đồng chí này, cô là?”
Diệp Thanh Thủy thấy thanh niên Lưu, ánh mắt cô sáng ngời, đây không phải thanh niên đến nhà cô ăn cơm tối hôm bắt được rắn sao? Mặt của anh ta tròn, có vẻ rất trung thực, tối hôm đấy sợ rắn đến mức nói năng lắp bắp.
Thanh niên Lưu nhìn Diệp Thanh Thủy đeo khẩu trang, lễ phép hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
Diệp Thanh Thủy lén lút tháo khẩu trang xuống: “Còn nhớ tôi không?”
“Tôi nuôi heo, đến xin anh ít kinh nghiệm.”
Diệp Thanh Thủy tháo khẩu trang xuống, làn da nứt nẻ với vết tơ máu đã biến mất gần hết, lộ ra da thịt trắng nõn.
Đỉnh mũi hơi cao, đôi môi mỏng có màu hồng nhạt như phủ được phủ một lớp phấn má, mềm mại ẩm ướt mà còn hơi bóng.
Lưu Nhất Lương nhìn thấy vậy thì sững sờ..