Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mỗi đêm Diệp Thanh Thủy đều đắp thuốc làm đẹp, còn chú ý đeo khẩu trang đội mũ rơm, tránh ánh nắng mặt trời tránh bụi mù.
Trong mắt cô thì tiến độ khuôn mặt khôi phục bình thường, trong mắt của Lưu Nhất Lương thì trực tiếp trở thành cô gái xinh nhất làng trên xóm dưới.
Ở nông thôn, thấy nhiều người phụ nữ lôi thôi, mặt đầy bụi đất người toàn phân với nước tiểu, bây giờ nhìn thấy Diệp Thanh Thủy, Lưu Nhất Lương cảm thấy bản thân không nói lên lời.
Anh ta...!Cuối cùng anh ta cũng biết tại sao đột nhiên anh Ngọc lại kết hôn rồi!
Dường như Lưu Nhất Lương đã phát hiện ra chuyện gì đấy không nên phát hiện.
Anh ta hỏi Diệp Thanh Thủy: “Sao cô lại đến chỗ của thanh niên trí thức thế?”
Anh ta không nhịn được muốn nhiều chuyện: “Gần đây cô có thể trở nên nổi tiếng của chỗ cho thanh niên trí thức rồi đấy! Dù sao thì cũng là vợ của anh Ngọc...”
Lưu Nhất Lương cố ý nhắc đến chuyện hôm qua với cô:
“Tôi đoán do cô nên ngày hôm qua anh Ngọc mới xin nghỉ cho cô, bảo cô thấy không khỏe, còn cố ý xin đổi công việc của cô thành nuôi heo với bí thư chi bộ nữa.
Xem ra anh Ngọc cũng biết ngoài lạnh trong nóng, còn thương vợ...”
Âm cuối của Lưu Nhất Lương biến mất trong một nụ cười đầy ẩn ý.
Anh nhìn chằm chằm thân hình mảnh khảnh của Diệp Thanh Thủy, không khỏi nhíu mày.
Cơ thể nhỏ nhắn mảnh khảnh như thế làm sao chịu nổi sức của anh Ngọc.
Anh Ngọc là người có thể nhấc một tảng đá hai trăm cân đi một lèo lên núi, nhìn cơ thể anh có vẻ gầy nhưng sức lao động lớn hơn các thanh niên trí thức ở đây nhiều, ngay cả người lớn trong thôn cũng không thể sánh bằng anh.
Lúc bọn họ mới vừa xuống nông thôn, mấy tên vô công rỗi nghề ở nông thôn thấy anh Ngọc lịch sự, chặn đường bảo muốn thu phí bảo kê của anh, cuối cùng lại bị anh đánh cho răng rơi đầy đất.
Lưu Nhất Lương bảo Diệp Thanh Thủy đeo khẩu trang lên, anh ta nói đầy thần bí: “Gần đây cô sắp biến thành người nổi tiếng rồi, nếu để đám người của nhóm Tôn Linh Ngọc thấy cô là có thể làm phiền đến mức cô không đi nổi.”
“Miệng của mấy cô gái kia quá lợi hại, có thể mắng người mười câu mà không có chút từ ngữ thô tục nào, khiến một người đàn ông như tôi còn thấy sợ, cô ăn nói vụng về không nói lại bọn họ đâu! Heo con đâu, để tôi xem thử, chắc cô đến nhờ tôi xem mấy con heo con hộ cô nhỉ.
Tôi chỉ cần liếc mắt một cái là đã biết con heo con nào đẹp rồi.”
Xem ra Lưu Nhất Lương không thấy cảnh ngày đó một mình Diệp Thu Thủy anh dũng chống lại mấy nữ thanh niên trí thức ở chỗ cho thanh niên trí thức.
Trong lòng anh ta, Diệp Thanh Thủy vẫn là cô gái nông thôn yếu đuối nhút nhát kia.
Lưu Nhất Lương nói đến heo con thì trên mặt đã đầy ý cười, người ba hoa liên lục nói một đống lời, nói nhanh còn lưu loát.
Diệp Thanh Thủy không khỏi nghĩ: Lưu Nhất Lương tối hôm đó nói chuyện run lẩy bẩy, anh ta thật sự rất sợ.
Diệp Thanh Thủy dùng một khoảng thời gian ngắn để ghi nhớ rất nhiều điểm quan trọng, không có tinh thần để nói chuyện.
Lưu Nhất Lương nói: “Mùa hè nhiều muỗi, vi khuẩn gây bệnh cũng nhiều, chuồng heo phải được thông gió với quét dọn mỗi ngày, mỗi tháng còn phải chăm chỉ dùng vôi để khử trùng.”
Diệp Thanh Thủy vội vàng gật đầu liên tục.
Lưu Nhất Lương đến nhà họ Diệp xem heo con mấy lần: “Mấy ngày nữa tôi sẽ đến tiêm vắc xin phòng bệnh cho bọn nó, sau này ít bị bệnh hơn, dễ nuôi sống.
Khụ khụ...”
Trên khuôn mặt tròn trịa của anh ta lộ ra chút xấu hổ và thẹn thùng, mấy ngày không gặp anh ta còn hơi nhớ cơm của Diệp Thanh Thủy.
Mấy ngày nay ăn cơm của nhà ăn mà anh ta không tài nào nuốt nổi.
Anh ta và Thẩm Vệ Dân cũng từng thử bắt rắn để nấu canh, nhưng lại không thể nấu ra được hương vị thơm ngào ngạt kia.
“Chị dâu nấu cơm rất ngon, không biết ——”
Diệp Thanh Thủy nhớ kỹ điểm quan trọng, nghe thấy từ “chị dâu” này thì sững sờ ngẩng đầu, cô đang định bảo Lưu Nhất Lương sửa lại xưng hộ sai.
Ai ngờ một giọng nói lạnh nhạt lại chen vào:
“Cậu gọi ai là chị dâu thế ——”
“Cô ấy?”
Chủ nhân của giọng nói là Tạ Đình Ngọc, anh đứng bên ngoài chuồng heo, nhìn bộ dạng như vừa tắm xong, cả người thoải mái sảng khoái sạch sẽ không quá hợp với chuồng heo bẩn thỉu.
Áo sơ mi bằng sợi tổng hợp dán lên da thịt anh, khiến cho anh nhìn vừa nho nhã vừa đẹp trai.
Ở thời đại này, ngoại trừ vẻ nam tính của các anh lính được yêu thích, thì loại phong cách nho nhã lịch sự này của Tạ Đình Ngọc cũng rất nổi tiếng.
Đôi mắt đen nhánh của anh hơi nheo lại, nhìn hai người Diệp Thanh Thủy cùng Lưu Nhất Lương...
“Đúng vậy, chị dâu.”
“Em gọi anh là anh Ngọc, thì không phải chị ấy là chị dâu Ngọc ư?”
Lưu Nhất Lương lại không biết quan sát, không hiểu ánh mắt bối rối của Diệp Thanh Thủy.