Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nói không chừng sẽ còn đứng ở bên cạnh cười nhạo, nhưng kết quả cũng không phải —— trong lúc nhất thời người phụ nữ có chồng ở nông thôn cũng không biết là nên hâm mộ Diệp Thanh Thủy được lợi, hay là nên phê phán chỉ trích cô không biết xấu hổ không đứng đắn.
Tạ Đình Ngọc gõ núi chấn hổ* một lúc, cũng đã khiến các nữ thanh niên trí thức có liên quan cảm thấy khó chịu ở trong lòng, lại càng tức giận.
(*) Một sự phô trương sức mạnh có chủ ý như một lời cảnh báo.
Một người đàn ông tốt như vậy, cuối cùng lại lấy một người vợ cứng đầu.
Vì vậy, Diệp Thanh Thủy cảm thấy cô đã thu hoạch được rất nhiều ánh mắt ghen tị, chán ghét, chua xót.
Tâm trạng của Diệp Thanh Thủy rất sảng khoái.
Đời trước Diệp Thanh Thủy xấu hổ tự ti giống như hũ nút, luôn im lặng chịu đựng sự ác ý.
Khi đó Diệp Thanh Thủy luôn suy nghĩ: Bọn họ có văn hóa như vậy, có kiến thức như vậy, cô không tranh lại bọn họ.
Sau khi cãi nhau, lỡ như lại khiến bà ngoại và mẹ đau lòng, thì phải làm thế nào?
Nhưng sự ác ý cũng sẽ không bởi vì người ta khoan dung nhẫn nhịn, mà sẽ có sự thay đổi.
Khi đó Diệp Thanh Thủy tin thờ chịu thiệt là hạnh phúc, nhưng bây giờ điều cô tin thờ là người khác không đụng chạm tôi, tôi sẽ không đụng chạm vào người khác, nếu người khác đụng chạm tôi, tôi sẽ rút về! Vươn tay quá dài*? Giơ đao chém!
(*) Quan tâm, lo lắng chuyện của người khác.
Mặt trời buổi trưa quá nóng, đội trưởng đội sản xuất cho các xã viên tan làm sớm.
Sau khi Tạ Đình Ngọc trả lại dụng cụ nông nghiệp, rồi im lặng đi theo sau lưng Diệp Thanh Thủy, anh nhìn cô im lặng cả buổi sáng, nghĩ rằng có lẽ cô gái nông thôn này khó chịu trong lòng rồi.
Diệp Thanh Thủy không biết rằng chỉ một con đường rất ngắn mà thôi, nhưng Tạ Đình Ngọc đã tưởng tượng ra nhiều như vậy.
Cô về đến nhà, lục tất cả tiền tiết kiệm của mình ra.
Diệp Thanh Thủy cau mày căm thù sâu sắc nhìn chằm chằm vào những tờ tiền giấy lẻ tẻ này, dày thì dày, nhưng tất cả cộng lại chỉ mới mười đồng năm hào ba xu.
Số tiền này, còn là tiết kiệm được trong sự vất vả đầu tắt mặt tối.
Cô dựa theo giá thị trường trả một đồng cho Tạ Đình Ngọc.
Tạ Đình Ngọc nhìn một đồng này, có hơi khó hiểu.
Diệp Thanh Thủy giải thích: “Bột mì và gạo của anh, cộng lại gần bằng năm ký, thịt heo vụn vặt gì đó, em cũng không có nhiều tiền như vậy, chờ em có tiền sẽ trả lại cho anh.
Phiếu lương thực cũng sẽ ghi nhớ.”
Tạ Đình Ngọc vẫn là lần đầu tiên lấy tiền của phụ nữ, nhất là trên gương mặt cô còn tràn đầy kiên định.
Anh cúi đầu nhìn, trong đôi mắt đen láy trong veo của cô nhóc phản chiếu hình bóng của anh.
Đôi mắt rất bình tĩnh, trong đó đã không còn tình cảm sâu đậm và nóng bỏng như ngày xưa.
Vì vậy, Tạ Đình Ngọc rất lười biếng nói: “Anh còn có thể cần tiền của em sao?”
“Dĩ nhiên, tại sao không cần.
Anh là anh, em là em, phải phân rõ ràng mới được.
Anh đối với em tốt như vậy, thậm chí còn muốn gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, chẳng lẽ là muốn mãi mãi ở lại nhà họ Diệp của em sao?”
Diệp Thanh Thủy trêu chọc nói, cũng không nhìn biểu cảm của Tạ Đình Ngọc, tự mình xếp xấp tiền lại nhét cho anh.
Tạ Đình Ngọc nghe được câu này thì ngây ngẩn.
Anh biết lắng nghe nhận lấy tiền, anh nhàn nhạt nói: “Nhóc con, những lời này mà em cũng dám nói.”
Hình dáng cô nhóc mười bảy tuổi chưa hết ngây thơ, lại cứ bình tĩnh khuyên anh đừng đối tốt với cô, nếu không anh sẽ ở lại nhà họ Diệp.
Tạ Đình Ngọc nghe vậy suýt chút nữa không cười nổi.
.
..