Tề Hành nhắm hai mắt dưỡng thần, Tề Việt trong lòng ngực anh lại ngồi không yên, nhóc con ấy chống hai tay ở trước ngực ba ba, lấy ra một hộp kẹo sữa thỏ trắng lớn, lột bỏ lớp giấy kẹo và bỏ thẳng viên kẹo sữa màu trắng kia vào trong miệng mình.
Không bao lâu, một thứ mùi sữa thơm ngào ngạt đã tỏa ra bốn phía.
Trước khi đi, bà nội và thím hai đã chuẩn bị cho cậu bé không ít đồ ăn ngon như kẹo bánh, hạch đào, sữa bột… vân vânMùi sữa thơm rất là mê người khiến Khương Triệt ngồi bên cạnh bị hấp dẫn, cậu bé tò mò nhìn vào kẹo sữa thỏ trắng trong tay Tề Việt.
Cậu ấy chưa từng được ăn qua thứ kẹo nào thơm như vậy.
Khương Song Linh nhìn theo ánh mắt em trai mình, đã thấy hình ảnh Tề Việt đang ăn kẹo bên kia.
Tề Việt cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn cố nhai xong một viên kẹo, sau đó bạn nhỏ này lại lấy ra một viên kẹo sữa khác, lột ra lớp vỏ bên ngoài, lại dùng tay xé rách lớp giấy lót bằng tinh bột mỏng màu trắng trong.
Tề Hành bỗng dưng hơi hé nửa con mắt nhìn lướt qua bên cạnh, sau đó, anh mở hộp kẹo kia ra, lấy được một viên đưa tới trước mặt hai chị em Khương Song Linh.
Khương Triệt nhìn kẹo thỏ trắng màu lam, rồi ngửa đầu liếc mắt nhìn chị gái mình một cái, sau đó cậu bé mới do dự vươn bàn tay nhỏ đi lấy.
Thế nhưng tay cậu bé còn chưa chạm vào lớp giấy gói kẹo, đúng lúc ấy, Tề Việt đang ngồi trên đùi Tề Hành đột nhiên ôm lấy tay anh, cướp viên kẹo về: “Tất cả chỗ này là của con! Của con! Bà nội cho con, chỉ có một mình con được ăn thôi!”Nhóc con này nói chuyện bằng giọng điệu mơ hồ không rõ, trong thanh âm non nớt ngây thơ lại lộ ra một chút tùy hứng ngang ngược.
Bầu không khí lập tức trở nên cứng đờ.
Khương Song Linh: “……”Nghĩ thế nào cũng thấy rất xấu hổ.
May mắn từ bé người bạn nhỏ Khương Triệt đã là một đứa trẻ nghe lời, hiểu chuyện, tính tình tốt, cậu nhóc không bực cũng không khóc, chỉ nghiêng đầu nhìn chị gái, trên mặt có chút bối rối không biết nên làm sao.
Khương Song Linh nhìn về phía Tề Hành cười một cái, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn.
”Rồi sau đó cô cúi đầu, lấy ra một bao giấy dầu, từ từ mở nó ra, trấn an Khương Triệt nói: “A Triệt, chúng ta ăn bánh sữa nhỏ nhé.
”Bánh sữa nhỏ trong miệng cô, chính là bánh trứng gà mật ong do cô tự tay làm, bên trong còn bỏ thêm một chút sữa bò trao đổi từ tay người ở nông trường bò.
Loại bánh gạo sữa này được Khương Song Linh bỏ thêm “loại nguyên liệu nặng mùi”, khiến cho mùi hương độc đáo của bánh trứng sữa vốn đã nồng nàn, còn có thêm một tầng nước đường mật ong quét vào giữa, lại càng trở nên hấp dẫn hơn cả.
Tóm lại thứ điểm tâm này đặc biệt ở chỗ nó vừa có sữa, vừa ngọt ngào lại cực kỳ thơm ngonThế nhưng chỉ cần ăn mấy miếng, chắc chắn sẽ khiến người ta ngấy đến chết.
Vậy là loại bánh này lại được những người bạn nhỏ cực kỳ yêu thích, hương vị cũng không tồi, khá giống những điểm tâm ngọt dạng Tiramisu gì đó, mỗi lần chỉ nên ăn một miếng thôi, nếu ăn nhiều sẽ cảm thấy cực kỳ ngấy.
Khương Song Linh vốn là dân mỹ thuật, cho nên cô làm điểm tâm ngọt cũng thích tạo thành những hình thù đáng yêu.
Đã vậy, cô cố ý rải lên trên một chút cánh hoa anh đào nướng, nhìn chiếc bánh càng trở nên xinh đẹp mới lạ hơn.
Khương Triệt vừa thấy bánh sữa mật ong, hai mắt cậu bé đã sáng rực lên.
Sau đó nhóc con không còn chút bối rối nào nữa, người bạn nhỏ này yên lặng ôm một miếng bánh sữa nhỏ từ từ ăn.
Cậu bé thích cắn một miếng bánh sữa nhỏ, rồi ngậm nó trong miệng, sau đó mới dùng đầu lưỡi từ từ đánh tan nó ra.
Làm như vậy, chỉ cần một miếng bánh nhỏ, cậu bé cũng có thể thưởng thức được cả ngày.
Lần này lại đổi thành Tề Việt tò mò nghiêng đầu nhìn Khương Triệt ăn.
.