Từ buổi chiều đến bây giờ, cô đã ngồi cả một ngày dài, cứ lẳng lặng ngồi đến đờ cả người trên ghế không được nhúc nhích, chân cẳng và eo lưng đều không còn linh hoạt nữa.
Hai đứa nhỏ ngủ rồi, ban đêm lạnh lắm, Khương Song Linh khoác lên người em trai một cái áo.
Lúc này đã khá muộn, cô không kiềm được cũng ngáp một cái, sau đó dán người trên lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Ở hoàn cảnh gian khổ như vậy, Khương Song Linh cứ ngỡ mình sẽ không tài nào ngủ được, phỏng chừng còn phải cố gắng chống đỡ cho qua một đêm dài đằng đẵng, ai ngờ đâu, vừa nhắm mắt được một khoảng thời gian ngắn ngủi, lắng nghe tiếng vang loảng xoảng loảng xoảng của đoàn tàu vang lên đều đặn bên tai, cô đã thiếp đi từ lúc nào không biết.
Ngủ đến mơ mơ màng màng, cô cảm giác có chút lạnh, bởi vậy cầm lòng không được mà nhích người lại gần nguồn nhiệt ấm áp gần đó.
Khương Triệt vốn đang nằm trong lòng ngực cô đã tự mình nghiêng về phía cửa sổ xe ngủ say rồi, Khương Song Linh mơ màng nghiêng bên nọ ngả bên kia, cuối cùng trong mông lung đôi tay cô bắt được một thứ gì đó thật ấm áp.
Cô không chút do dự ôm lấy nó vào trong ngực, còn khe khẽ dụi đầu lên.
Tề Hành mở to mắt, tay trái anh đang ôm Tề Việt, tay phải lại bị người phụ nữ bên cạnh ôm vào trong ngực.
Tư thế ngủ của đối phương vô cùng kỳ lạ.
Chỉ thấy một tay cô ôm cánh tay anh, tay còn lại buông xuống túm quần áo, đã vậy còn dụi vầng trán lên cánh tay anh.
Xe lửa vẫn đang chạy nhanh, thùng xe nơi bọn họ ngồi có chút rung lắc, vầng trán của cô cũng nương theo chuyển động của thùng xe mà đánh tới đánh lui trên cánh tay anh.
Tề Hành: “……”Anh bất đắc dĩ nhắm mắt lại, đành phải từ bỏ ý định muốn rút cánh tay mình ra.
Trong mơ hồ, dường như anh còn ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Ngày hôm sau, chừng 6 giờ rưỡi Khương Song Linh đã tỉnh dậy, khi đó cũng vừa lúc mặt trời sáng sớm bên ngoài vừa ló dạng.
Ánh nắng vàng nhàn nhạt khẽ khàng le lói, xuyên qua tầng mây.
Cô ý thức được bản thân mình đã ngồi trên xe lửa này được mười mấy giờ rồi.
Chuyến xe lửa ấy cũng đưa cô tới một nơi cực kỳ xa lạ.
Nghĩ tới đây, đột nhiên cô cảm giác tâm tình của mình hơi nảy lên một chút nhẹ nhàng và sung sướng.
Suy cho cùng, cô cũng không phải cô gái Khương Song Linh luôn sống tại nông thôn, chưa từng biết chút gì về thế giới bên ngoài ấy.
Lúc còn ở trong thôn, Khương Song Linh phải cực kỳ vất vả mới cố ý gò ép được hành vi và tính cách của mình, mô phỏng theo những thói quen của Khương Song Linh trước kia.
Nhưng chung quy lại người ấy không phải là cô.
Nhưng bây giờ, cô đã có một khởi đầu hoàn toàn mới, cô đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, một nơi mà tất cả mọi người đều không hề biết cô là ai…Cuối cùng cô cũng có thể từ từ trở lại làm chính mình, từ từ thiết lập một hình tượng hoàn toàn mới trong mắt của những người xung quanh.
Nghĩ đến đây, cô cười nhạt mở ra bao hành lý, mò được tờ giấy vẽ bên trong, liếc mắt nhìn chúng một cái.
Nhưng không bao lâu sau, dường như ánh mắt cô chỉ khẽ chạm vào những hình vẽ trên đó, cô đã đành phải hậm hực mà nhét chúng trở lại trong bao.
Đến bao giờ cô mới có thể tự do tự tại vẽ những bức tranh yêu thích của mình đây? Thật mong ngày ấy đến càng nhanh càng tốt.
Thế nhưng chút hậm hực này cũng không ảnh hưởng tới tâm tình vui sướng đón ánh bình minh của cô, Khương Song Linh nhẹ nhàng ngân nga khúc Nanniwan ("Nanniwan" là một bài hát cách mạng được viết vào năm 1943, đến ngày hôm nay nó vẫn trở thành một trong những bài hát nổi tiếng nhất ở Trung Quốc), rồi đi múc nước rửa mặt chải đầu.
Tiếp theo đó, cô tự pha cho mình nửa ly nước mật ong, thưởng thức xong thứ đồ uống ngon lành lại có tác dụng thanh lọc cơ thể kia.
.