Nhóm Dịch: 1 0 2
Mạnh Thư Uyển bị đánh thức bởi cơn thèm ăn, cô ngửi thấy mùi thơm nồng của khoai lang nướng, ngọt ngào xen lẫn mùi thơm của đậu, khiến cô không nhịn được kêu lên:
"Ông ơi, nướng thêm ít khoai nữa!"
Không có ai trả lời.
Cô lại kêu thêm, như bao lần nũng nịu trước đây: "Ông ơi, con muốn ăn khoai nướng!"
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Cô cau mày mở mắt, trước mắt là một màu trắng xóa, chói đến nỗi nước mắt cô trào ra, nỗi buồn vô tận cùng với ý thức lúc này trở về.
Lại mơ rồi.
Sao có thể có người đáp lại chứ, người đáp lại cô đã mất từ lâu rồi.
Hơi nước trước mắt tan đi, có thứ gì đó sáng lấp lánh trước mắt cô, tầm nhìn dần rõ nét, một lúc sau, cô mới nhìn rõ, thứ phát ra ánh sáng đó là một bóng đèn, bóng đèn sợi đốt mới tinh được treo bằng sợi dây đỏ tươi, không ăn nhập với xà nhà bị ám khói.
Cảnh tượng này vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Tầm mắt cô chuyển động, chậm rãi quét qua xung quanh, đồ đạc cũ kỹ đơn sơ, tờ lịch trên tường đã phai màu, hình ảnh tiễn thanh niên lên đường nhập ngũ gợi lại một số ký ức đã mờ nhạt.
Đây là nhà ông nội sao?
Khoan đã!
Cô không phải đã chết rồi sao? Sao lại đến đây được?
Mạnh Thư Uyển vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc.
Cô còn nhớ mình lơ lửng giữa không trung, nhìn cơ thể mình từ mềm mại đến cứng đờ, rồi lại đầy những vết loang lổ, vì sợ nhìn thấy mình mục rữa, cô đã cố gắng trôi ra ngoài!
Vậy nên, cô đã trôi về hương trấn Hoàng Kiều rồi sao?
Mùi khoai lang nướng lại xuất hiện.
Đôi mắt Mạnh Thư Uyển sáng lên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.
Gần như theo bản năng, cô lao ra ngoài, niềm hy vọng như thủy triều nhấn chìm lồng ngực cô, thúc giục cô nhanh lên, nhanh lên nữa!
"Ông ơi! "
Cô chạy vào phòng khách, nhưng tiếng gọi đột ngột dừng lại.
Người già thường nhóm lò đất nung khoai lang trong phòng khách không xuất hiện, chỉ có làn gió lạnh thổi qua đáp lại cô.
Mạnh Thư Uyển có chút bối rối, cô đã trở về hương trấn Hoàng Kiều rồi, sao lại không gặp được người mà cô muốn gặp nhất chứ?
Cô nhìn chằm chằm vào căn phòng trống rỗng, một lúc lâu sau, cô đột ngột quay người, khoảng sân nhỏ trước mắt phủ đầy tuyết trắng dày.
Gió thổi qua cây hồng, tuyết rơi xào xạc, tiếng động trong sự tĩnh lặng ấy trở nên rõ ràng đến nỗi cô cảm thấy màng nhĩ của mình đau nhói.
Mùi khoai nướng từ xa thoang thoảng bay đến, giống như tiếng tuyết rơi, không ngừng đập vào linh hồn cô.
Cô đột nhiên bước về phía trước, bước vào tuyết, khi đôi chân trần chạm vào tuyết, cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn chân truyền đến, thật đáng sợ.
"Lạnh quá.
"
Cô lẩm bẩm.
Nhận thức này khiến cô xác định rằng mình đã sống lại.
Linh hồn không thể cảm nhận được nóng lạnh.
Mặc dù rất khó tin, nhưng cô thực sự cảm thấy lạnh và ngửi thấy mùi thơm.
Mạnh Thư Uyển ngồi xuống, muốn xác nhận lại một lần nữa, khi cô định cắm ngón tay vào tuyết, một giọng nói chế giễu vang lên.
"Mạnh Thư Uyển, mày không bị điên thật đấy chứ, không đi giày mà đứng đây chơi tuyết à?"
Giọng nói này khiến Mạnh Thư Uyển ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào bóng người ở cửa, khuôn mặt mờ nhạt trong ký ức, lúc này hiện lên vô cùng rõ nét trước mắt cô, khiến đồng tử cô co lại, một cái tên bật ra khỏi miệng cô: "Mạnh Trường Lan!"
Mạnh Trường Lan ở cửa giận dữ mắng: "Con nhóc chết tiệt, tao là cô của mày, bây giờ ngay cả cô mày cũng không gọi nữa, mày thật muốn nổi loạn sao!"
Nhìn khuôn mặt đáng ghét đó, Mạnh Thư Uyển cười lạnh: "Cô sao? Bà xứng sao?"
Sự khinh thường không che giấu này khiến Mạnh Trường Lan tức giận đến ngã ngửa, cả khuôn mặt vì tức giận mà trở nên méo mó dữ tợn, hung hăng lao về phía Mạnh Thư Uyển, "Con khốn kiếp này dám nói chuyện với tao như vậy, xem tao xé rách miệng mày!"