"Tiểu Lương, tình hình thế nào?"
Người kia gọi lớn từ xa.
Ba người Tiểu Lương kích động chạy đến: "Nhị đội trưởng (Nhị đội trưởng), sao anh lại đến đây?"
"Vừa hay ở gần đây, nhận được tín hiệu cầu cứu qua radio nên chạy đến, vấn đề đã giải quyết chưa?"
"Đã giải quyết rồi! Nói ra anh có thể không tin, là quân y mới đến của chúng ta, cô ấy đã giúp chúng tôi giải quyết vấn đề.
"
Cuộc trò chuyện của mấy người không cố ý che giấu ai, đám người Tống Vi đều nghe rõ.
Cô có thể cảm nhận được, Tiểu Lương vừa nói xong, đã có vài ánh mắt khóa chặt vào cô.
"Nữ quân y, trời ơi, Ban bảo vệ hậu cần tồi tàn của chúng ta cuối cùng cũng có người đáng tin cậy rồi sao?"
"Tôi phải đàng hoàng làm quen cô ấy thật tốt mới được.
"
Mấy người nghe được chuyện lập tức phấn khích bước về phía trước, khuôn mặt của bọn họ cũng dần rõ ràng.
Mấy người này đều mặc áo sơ mi rách rưới, mặt mũi đầy râu ria, không phân biệt được mùi của bùn đất hay mùi mồ hôi.
Ở thời đại mấy chục năm sau ăn uống đầy đủ chỉ có người vô gia cư mới như vậy, nhưng ở đây lại là chuyện bình thường.
Tất nhiên, chủ yếu là đôi mắt của bọn họ rất sáng, rất có tinh thần, hoàn toàn khác với những người hiện đại ăn mặc tinh tế nhưng ánh mắt uể oải.
Dù râu ria đầy mặt, bùn đất đầy người, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tinh thần phấn chấn trên người bọn họ.
Đây là khí chất đặc trưng của những người đàn ông thời đại này, trong lòng mỗi người đều chứa đầy nhiệt huyết, tất cả đều âm thầm khâu vá cho đất nước tràn đầy vết thương này.
Đây cũng là tuổi trẻ mà Tống Vi quen thuộc.
Nhìn thấy những người này, trong lòng Tống Vi cảm khái vạn phần.
"Nhị đội trưởng, mau nhìn kìa! Nữ quân y cười, cô ấy thật xinh đẹp!"
Người đàn ông đi sau cùng đám đông hơi có chút thâm ý nhìn Tống Vi, thờ ơ trả lời: "Chính xác! "
Tuy nhiên, chỉ với vài chữ đơn giản đó, lại khiến Tống Vi và Lưu Vu trợn tròn mắt.
Cô kinh ngạc nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy người đó là người cao nhất, dáng người đẹp nhất trong số những người này, mặt anh đầy râu ria cho nên không nhìn rõ ngũ quan, nhưng đôi mắt lại rất sắc bén và sâu thẳm, giống như một con báo tuyết ẩn nấp trong đám đông, thu liễm khí thế, cất giấu móng vuốt.
Dù đã năm năm không gặp, nhưng Tống Vi vẫn nhận ra anh ngay lập tức, Lục Cửu!
Tống Vi mơ hồ nhìn thấy hình ảnh của người đàn ông này thuở niên thiếu.
Ba anh là Đại tướng Lục, anh là thiên chi kiêu tử trong đại viện, xung quanh luôn là con em nhà cán bộ cap cấp
Lúc đó, anh hăm hở nhập ngũ, ngực đeo hoa đỏ, vai cõng vật liệu quân nhu, lên xe quân sự rời đi, rất nhiều cô gái vì không nỡ nên đã bậc khóc.
Lúc đó, cô chỉ dám trốn trong góc khuất, tiễn anh nhập ngũ!
Sau đó, Đại tướng Lục gặp chuyện, Lục Cửu xuất ngũ mất tích, còn cô vì học hành sự nghiệp mà ít khi về đại viện, cô cũng không ngờ, chưa từng gặp mặt, chưa từng có giao tiếp, lại là kết cục của bọn họ.