Đắp chăn của người ta, bù lại một cái mới cho anh, cũng coi như là thành ý?
Tuy nhiên, Tống Vi tìm khắp các phòng ngủ từ tầng ba đến tầng sáu, nhưng vẫn không tìm thấy Lục Cửu.
Cuối cùng, cô gặp Mộc Qua, Mộc Qua nói Lục đội ngủ rất nông, không chịu được ngủ chung với người khác, sẽ không ở trong phòng ngủ tập thể.
Cô mới xuống tầng dưới, quả nhiên tìm thấy Lục Cửu ở phòng 205 tầng hai.
Anh còn khá cầu kỳ, cô ở phòng 203, anh còn tự mình tránh xa, tự động chọn phòng 205 để ở.
Tống Vi không biết nên khen anh lịch sự hay là giữ gìn đạo đức.
Cô tranh thủ lúc vắng người, ôm chăn vào phòng 205.
Lúc này, Lục Cửu đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng mở cửa, anh lười biếng mở mắt, kết quả là nhìn thấy Tống Vi.
Lục Cửu nghi ngờ: "Sao em lại đến đây?"
"Mang chăn cho anh, tối qua tôi dùng chăn của anh, cho nên tôi đi xin Tiểu Trịnh một bộ mới cho anh.
"
"Trả chăn của tôi là được rồi.
" Lục Cửu nhíu mày.
"Nhưng tối qua tôi đã đắp rồi, hay là anh đắp cái này trước, cái kia đợi tôi giặt sạch sẽ rồi trả anh?"
"Không cần phiền phức, tôi tự giặt.
" Lục Cửu nói xong, đứng dậy đi ra ngoài cùng cô.
Tống Vi không khỏi nghi ngờ: "Làm gì vậy?"
"Đi lấy đồ của tôi, không phải còn chưa lấy đồ sao.
" Lục Cửu trả lời một cách hùng hồn: "Sao nào, lúc nãy còn xoa bóp người ta, giờ bác sĩ Tống lại biết ngại rồi à?"
".
.
.
" Tống Vi bất đắc dĩ lườm anh một cái, "Công là công, tư là tư, đừng lẫn lộn.
"
Lục Cửu lười biếng đi theo sau cô, đối với lời phê bình của cô, tai trái vào tai phải ra.
Đồ đạc của Lục Cửu không nhiều, trong tủ quần áo chỉ có một bộ quần áo mùa hè và một bộ quần áo mùa đông, thêm một cái chậu sứ và một bộ đồ vệ sinh cá nhân.
Anh đang thu dọn đồ đạc, Tống Vi cũng giúp anh gấp chăn.
Rất nhanh, Tống Vi đã khôi phục lại hình dạng khối vuông ban đầu của cái chăn mà cô đã đắp tối qua.
Lúc cô đưa cho Lục Cửu, Lục Cửu còn khá ngạc nhiên: "Nội vụ* làm tốt đấy.
"
*dọn dẹp phòng ốc
Tống Vi cho anh một ánh mắt ‘Nói nhảm cái gì’, "Dù sao cũng học ở trường Quân y năm năm, hơn nữa, kỳ nghỉ hè và nghỉ đông tôi cũng xuống các bộ đội địa phương.
"
Lục Cửu gật đầu với cô, đáp lại một cách qua loa bằng cách giơ ngón cái lên: "Rất tốt, Trung úy Tống.
"
Nói xong, anh mới dùng hai tay cầm lấy chăn của mình rồi rời đi.
Lục Cửu khen không chân thành, đi cũng không chỉnh tề, nhưng giữa lông mày, cử chỉ lại vô tình toát ra mị lực.
Loại mị lực không cố ý này là thứ dễ dàng đánh động trái tim nhất.
Tống Vi nhìn bóng lưng anh rời đi, trái tim lại không tự chủ được mà rung động.
Thật sự là anh vẫn có ảnh hưởng đến cô! Dù đã cố gắng kiểm soát bản thân, nhưng vẫn bị người này ảnh hưởng.
Tống Vi thầm thở dài, chỉ mong bản thân có thể giữ được bình tĩnh, tuyệt đối không để lộ sơ hở cho anh nhận ra.