"Con biết rồi, trong lòng con tự có tính toán, mẹ không cần bận tâm, phí công sức nói ra mấy lời này chẳng bằng mẹ giúp bọn nhỏ chuẩn bị đi?"Mẹ Triệu nghe nói trong lòng cô tự có tính toán, là tính toán cái gì vậy?Có tính đến bỏ mặc mấy đứa nhỏ mỗi ngày chạy lên cung tiêu xã trên trấn không? Có tính đến cô còn dám chạy đến chợ đen như vậy không?Còn để bà tự mình đi chuẩn bị, nó còn chưa có uy phong lên trời như thế đâu."Mẹ cũng đừng có suốt ngày cằn nhằn con, chê con tiêu nhiều tiền, không phải con cũng chỉ lo cho mấy đứa nhỏ thôi sao?"Mẹ Triệu: ".
.
.
.
."Trước kia cũng chưa thấy cô quan tâm mấy đứa nhỏ lần nào, đừng tưởng không ở chung thì bà không biết.Ôi, mấy đứa cháu đáng thương của bà!“Mẹ, con biết mẹ là người tốt, không chỉ yêu thương mấy anh em Đại Oa, đối xử với con cũng rất tốt cho nên hôm nay mới nấu vài món cho mẹ nếm thử, nhưng mà cũng do mua không đủ nên không có gọi cha sang đây."Tay mẹ Triệu cầm thìa không nhịn được mà run lên, nhìn thấy cô mà cứ như thấy quỷ vậy, nghĩ thầm thôi cô đừng nói nữa, ai mà chẳng biết tính tình của cô, có yêu cầu gì thì cứ nói ra chứ không cô ta thật sự có thể để mấy đứa cháu của bà chết đói đó!"Hết tiền hả? Hay là không có gì ăn? Gần đây Kiến Quốc không gửi tiền về hả?"Lạc Khả Khả hơi buồn cười, nguyên chủ thật sự rất nỗ lực nhỉ? Nhìn xem dọa người ta thành cái dạng gì? Chẳng qua cũng chỉ là ăn một bữa cơm bình thường đến không thể bình thường hơn, lại có thể khiến cho đối phương suy diễn ra nhiều thứ như vậy, chậc chậc."Mẹ nói gì vậy? Mặc dù là mấy tháng nay Kiến Quốc không gửi tiền về, con cũng ăn tiêu tiết kiệm, tiền lúc trước gửi về vẫn còn đủ dùng.
Thật ra là con muốn hỏi mẹ, nhờ mẹ giúp con chút chuyện."Nhìn đi, cũng là chuyện này mà, mẹ Triệu không phản ứng gì.Mà ở trong lòng cùng lúc "Phi" một tiếng, còn không biết xấu hổ kêu mình biết chi tiêu tiết kiệm?Trên đời chắc chẳng còn ai biết chi tiêu tiết kiệm nữa rồi.
Một hơi ăn xong chén cháo, bà hơi nhếch khóe miệng, có chút lo lắng sợ là nghe xong lại nuốt không trôi, lãng phí!"Nói đi, chuyện gì?""Mới vừa rồi mẹ cũng nói, trời sắp trở lạnh, giày của mấy đứa nhỏ trong nhà không đủ sưởi ấm, còn có quần áo cũng không thể mặc lại, đều rách thành mấy lỗ, gió thổi qua, cảm giác thật sự có chút chua xót.
Trong số mấy chị em dâu, con thấy tay nghề làm quần áo của chị Tư không tệ, chị Hai làm giày cũng được, mấy người khác đều có sở trường riêng, con lại thấy các chị ấy tay nghề đều được, định nhờ mẹ nói giúp con một tiếng với mấy chị, nếu các chị đồng ý giúp mấy đứa nhỏ của con làm quần áo thì mấy chuyện tốt chắc chắn sẽ không thiếu phần các chị.” Lời này nói ra cứ như là đương nhiên vậy.Mẹ Triệu đã quen với kiểu nói chuyện này của cô, cảm thấy cũng không có gì, “Nhưng mà bây giờ chị Tư con đang mang thai, không biết có rảnh rỗi được không, mấy đứa khác thì đợi mẹ về mẹ nói cho."Lạc Khả Khả cũng biết chị dâu Tư Triệu đang mang thai, hình như còn hai tháng nữa là sinh rồi, không biết là nam hay nữ nhưng mà bụng hơi to, nhìn hơi đáng sợ.“Không sao, về mẹ cứ hỏi mấy chị là được, nếu các chị đồng ý thì mấy chuyện tốt sẽ không thiếu phần các chị, vải dư sau khi làm quần áo con cũng không lấy, cho mấy chị hết.”"Con có thể cho mấy đứa nó cái gì tốt? Xin con đừng có tiêu tiền lung tung là được, có mấy món quần áo giày dép, mấy đứa nó không muốn làm cũng phải làm, lo mà giữ lại chút đồ đi để còn ăn Tết." Trái tim của một người mẹ già như mẹ Triệu sắp tan nát rồi."Mẹ đừng quản nữa, dù sao thì có là được, cũng đâu có kêu mẹ nuôi con, mẹ quan tâm nhiều như vậy làm gì?"Mẹ Triệu đoán cô chắc là đã mua được chút đồ từ chợ đen về, thầm nghĩ không quản thì không quản, cô cho rằng bà đây muốn quản à?Đứng lên nói:"Mẹ về hỏi một chút, lát nữa qua nói cho con.""Ăn no đi đã rồi về hỏi cũng được." Mới ăn một chén chắc chắn là chưa có no, dù sao thì cô cũng không gấp, nếu như không phải để dời đi sự chú ý của mẹ Triệu cô cũng sẽ không nói chuyện này ra..