Thập Niên 70 Làm Ruộng Nuôi Con


Lúc này con đường đi lên trấn trên rất vắng vẻ, ngoài trừ thỉnh thoảng nhìn thấy một vài bóng người hoặc một vài chiếc xe đạp đi qua, thậm chí một chiếc ô tô con cũng không có.

Lúc đi tới trạm dừng xe cũng chỉ thấy lác đác vài người đứng ở chỗ đó đợi, xem ra lúc này nếu như mọi người không có việc gì thì sẽ không ra khỏi cửa.

Sau khi dọn hết đồ từ trên xe bò xuống, một tay Lạc Khả Khả xách lấy hành lý, một tay kia đỡ lấy Triệu Đại Oa, còn Triệu Nhị Oa theo sát phía bên người Triệu Đại Oa.

Mẹ Triệu chỉ cầm lấy quần áo tắm rửa của mình, ôm chặt lấy Triệu Tam Oa là được.

Thật may mấy người họ không đợi bao lâu thì xe buýt đã chạy tới, mọi người lại cùng nhau nhanh chóng đi lên xe, lúc này xe buýt không giống như tất cả những chiếc xe có điều hoà của đời sau.

Đường đi cũng không phải đường xi măng, cửa xe được mở ra, bùn đất bay đầy trời còn xóc nảy không chịu được.


Lạc Khả Khả ngồi một lúc đã có chút chịu không nổi, cũng may hôm nay người trên xe cũng không nhiều lắm, mùi hương trên xe cũng có thể chịu đựng được, chỉ là đường đi bị xóc nên cô thật sự rất khó chịu, có cảm giác muốn nôn ra.

"Đại Oa, có thấy khó chịu chỗ nào không?""Mẹ, con rất ổn, không có chỗ nào khó chịu cả.

" Lúc này Triệu Đại Oa chỉ cảm thấy vui sướng, đây là lần đầu tiên cậu bé được ra khỏi cửa xa như vậy, còn được ngồi trên xe, trong mắt đều là vẻ tò mò mới mẻ với thế giới bên ngoài, làm gì có chỗ nào không thoải mái chứ.

Lạc Khả Khả nghe thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, bỗng nhiên cảm thấy hình như cũng không còn khó chịu như vậy nữa.

Xe buýt chạy tới gần bệnh viện thị trấn mất khoảng hơn một giờ, sau khi tới bệnh viện, tìm bác sĩ, lại bận rộn kiểm tra lại một lượt.

Mẹ Triệu vẫn luôn đi theo phía sau cô, còn mang theo cả Triệu Nhị Oa cùng Triệu Tam Oa đi cùng, lúc này trong mắt bà, mẹ Đại Oa chính là người cao lớn nhất, kể từ sau khi lên thị trấn bà cũng chẳng dám nói một câu.

Nhìn chỗ nào cũng cảm thấy không dung nhập được, người trong thành phố đúng là không giống nhau, chẳng trách mọi người đều muốn tới đây.

"Các người đưa đứa nhỏ đi chụp phim trước đi, sau khi có kết quả thì lại quay lại đây.

" Người khám bệnh cho Đại Oa chính là một bác sĩ già.

Trước tiên bác sĩ kiểm tra cho Đại Oa một lượt trước, sau đó còn tỉ mỉ hỏi kỹ càng một số việc rồi mới thận trọng nói.

Bệnh viện rất đơn sơ, nói thật trong lòng Lạc Khả Khả vẫn rất không yên lòng, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác đành phải nghe theo bác sĩ già đưa Đại Oa đi chụp phim trước, sau đó chờ kết quả đưa ra lại mang tới cho bác sĩ già.


Vị bác sĩ già cầm lấy tấm phim hết nhìn trái lại ngó phải cuối cùng mới mở miệng nói: "Không có chuyện gì lớn cả, đứa nhỏ chắc hẳn bị phát sốt làm cho hoảng sợ thôi, các người ngày thường chú ý hơn một chút là được.

""Cần phải chú ý những gì ạ?" Nghe bác sĩ già nói xong, Lạc Khả Khả cùng với mẹ Triệu mới thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì thì thật sự tốt quá rồi.

"Gần đây phải chú ý đứa nhỏ hơn, đừng để nó vận động quá nhiều, nếu cảm thấy có gì không thoải mái phải lập tức đưa nó đến bệnh viện ngay.

" Sau khi bác sĩ xem xét tấm phim không có chuyện gì nhưng vẫn khuyên phải chú ý hơn.

"Cảm ơn bác sĩ.

" Sau khi Lạc Khả Khả cùng với mẹ Triệu cảm ơn bác sĩ xong, lại đưa mấy anh em Triệu Đại Oa từ bệnh viện đi ra ngoài, lúc này sắc trời cũng không còn sớm, về nhà chắc chắn không kịp.

Vất vả lắm mới đi tới đây một chuyến, Lạc Khả Khả cũng không muốn về sớm như vậy, suy nghĩ một lúc cô mới nói với mẹ Triệu.


"Cũng đã lâu rồi còn chưa về thăm nhà, muốn thừa dịp thời gian này đưa mấy đứa nhỏ về nhà gặp cha mẹ con, mẹ cũng đi cùng với bọn con đi.

"Mẹ Triệu: "Đúng là nên trở về thăm nhà.

"Thật tức giận mà, không đưa bà đi theo chẳng lẽ còn muốn ném bà ở trên đường mặc kệ sao? Cái giọng điệu này đúng là làm người ta quá tức giận.

Mẹ Triệu thở phì phì mấy lần cho đỡ tức, đứa con dâu này nói chuyện vẫn luôn như vậy, là bà đại nhân đại lượng không thèm chấp nhặt với cô.

Lạc Khả Khả nhìn thấy vẻ mặt không tốt của mẹ Triệu, trong lòng thầm nghĩ, việc này cũng chẳng phải do mình sai, tất cả đều do lỗi của nguyên chủ, nếu cô không nói như vậy thì mới kỳ lạ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận