Nếu còn mua, cô không biết mình có nên lấy ra bán hay không, bây giờ thời gian cũng không còn sớm, từ lúc cô đi đã hơn nửa tiếng, chưa quay về, người trong nhà sẽ lo lắng, hơn nữa cô còn phải mang đồ về, ở trong nhà mới có thể nấu ăn.
Bác gái Lý lắc đầu cười, "Những thứ này đủ để tôi ăn một thời gian, tôi hỏi giúp người khác thôi, tôi có quen vài nhà, trong tay đều có tiền, chỉ là mấy loại thức ăn này không dễ mua, nếu cô vẫn còn, tôi sẽ dẫn họ tới.
"Lạc Khả Khả không nói gì, cô có thể bán cho bác gái Lý, đó là thấy bà ấy là người đàng hoàng, từ ánh mắt của đối phương có thể nhìn ra, nhưng bán cho người khác thì cô không dám.
Mua bán đồ bây giờ được coi là đầu cơ trục lợi, nếu bị bắt không những bị phạt mà còn phải chịu đấu tố công khai, cho nên những người làm việc này cẩn thận lại phải cẩn thận hơn, người chợ đen càng phải lo lắng đề phòng mỗi ngày.
Nếu không có người quen giới thiệu, cho dù có đồ ăn cũng không dám bán cho bạn.
Nơi đó không phải ai cũng có thể đến.
Bác Lý thấy cô im lặng, cũng đoán được cô đang lo lắng điều gì, vỗ nhẹ vào tay cô, nói "Cô cứ việc yên tâm, những nhà mà tôi nhắc tới cũng giống như tôi, đều là những người có tiền, có phiếu, tuyệt đối tin tưởng được.
Hơn nữa tôi còn muốn sau này cùng cô hợp tác lâu dài, nên sẽ không đem đường đi của mình cắt đứt, nếu cô tin thì tôi đưa người tới, còn nếu không thì cứ coi như tôi chưa nói gì đi.
"Lạc Khả Khả sờ vào tiền trong balo, nhìn thời gian, đã gần năm giờ, nghĩ đến tình hình hiện tại ở nhà cùng dự định kế tiếp của cô, cô quay đầu nói với bác Lý.
"Đương nhiên con tin bác, thế này, bác tìm người trước đi, con về lấy đồ.
"Bác gái Lý liền gật đầu cười, đồ cô gái này mang tới đều đã bán hết cho bà, hiển nhiên phải quay về lấy, chẳng qua bà không ngờ tới là bây giờ quay về lấy, bà còn tưởng rằng phải qua mấy ngày.
Xem ra cô gái này không đơn giản, chẳng những dáng dấp xinh đẹp, mà gan còn lớn, trên tay có nhiều đồ tốt như vậy, bà có chút hoài nghi lời nói trước đó của cô gái này, đây giống vẻ trong nhà khó khăn sao?Bà Lý thấy con dâu ngây người ra, dùng sức vỗ vỗ bác gái Lý, "Nghĩ vớ vẩn gì vậy, cô gái đang chờ con trả lời kìa.
"Người đàn bà không có mắt nhìn này, bình thường trông cũng khôn khéo, đến lúc quan trọng vẫn đánh rơi dây chuyền, quả nhiên gừng càng già càng cay.
Bác Lý tỉnh táo lại, gạt đi mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, quan tâm chi con gái người ta thế nào, chỉ cần có thể mua được đồ ăn là được, bà nghĩ vớ vẩn gì chứ?Dù sao thì bước ra khỏi cánh cửa này, mọi người không còn dính líu.
"Xem tôi đó, già rồi nên hồ đồ, cô cứ việc về lấy, tôi sẽ cho người đến đợi, đảm bảo an toàn.
"Lạc Khả Khả cười cười, đi ra cửa, cũng không đi xa, chọn một con hẻm yên tĩnh không người, lẻn tiến vào siêu thị không gian.
Thứ cô lấy ra cũng tương tự như lần trước nhưng số lượng gấp bốn lần trước, suy nghĩ một hồi, cô lại lấy ra thêm vài cân kẹo.
Ngây người trong siêu thị không gian chừng mười lăm phút, chắc chắn rằng bên ngoài không có ai, cô mới từ trong không gian bước ra, xách một giỏ nặng trĩu đi tới nhà họ Lý.
Lúc ở ngoài cửa, cô nghe bên trong có tiếng nói chuyện, sau khi cô đi vào, mấy người đàn bà trung niên bên trong vây lại.
Theo lời họ, Lạc Khả Khả biết được những người này đều là hàng xóm của bác gái Lý, chồng họ làm chung công xưởng.
Không phải công nhân của bà ấy, mà là công nhân của chồng bà ấy, thường thì mọi người đối xử với nhau không tệ, cũng chính vì thế nên bà ấy mới dám gọi mọi người qua.
.