"Xin chào, đồng chí Triệu Thịnh."Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác mỏng bằng vải bông màu đen, quần tây đen cùng màu, đôi lông mày rậm, mũi cao đôi môi mỏng, đôi mắt không to nhưng sâu và có thần, ánh mắt đầy dò xét lạnh lùng.Thấy rõ mặt người đàn ông, Lâm Diệc Y hơi kinh ngạc, đây là tài xế máy kéo để cô ngồi nhờ trên xe, khi còn chưa biết tên, hai người trong ba ngày đã gặp nhau hai lần.Có gì nói nấy, bọn họ thật sự có duyên, cứu cô một lần, lại còn được anh cho đi nhờ xe.Người đàn ông trước mặt không thể gọi là đẹp trai, ngũ quan có phần cứng nhắc, nhìn có vẻ hơi dữ.
Chiều cao ước tính khoảng 1m84, vai rộng chân dài, rất khó có thể bỏ qua sự tồn tại của anh.Vắt óc suy nghĩ mới nhớ ra được một định nghĩa, người mẫu nam có khí chất u ám.Khí thế vừa dữ vừa lạnh lùng này có phải là người hung dữ không?Nhưng cô, Lâm Diệc Y, cũng không hề sợ hãi.Cứ nhìn hành động nhảy xuống sông cứu người của anh trong tháng chạp mùa đông lạnh giá, tính tình không xấu lại dũng cảm, hai ngày trước cô được anh cứu, còn chưa thấy rõ mặt đã đi mất rồi.Triệu Thịnh thấy cô gái cứ thẳng thừng nhìn chằm chằm mình như vậy thì hơi kinh ngạc, trong thôn ai cũng sợ anh, thanh danh cũng không tốt lắm, cô gái này xem ra cũng có chút gan dạ."Chúng ta đi tới cửa thôn đi, nơi đó ít người, em muốn hỏi cái gì cũng tiện." Triệu Thịnh nói xong cũng không vòng vo, dẫn Lâm Diệc Y đi tới cửa thôn.Ấn tượng đầu tiên miễn cưỡng tạm được, Lâm Diệc Y cũng không quanh co, trực tiếp hỏi trọng điểm: "Anh có thể chấp nhận nuôi một nàng dâu ăn không ngồi rồi không? Loại không đi làm ấy.
Cách dăm ba hôm thì ăn thịt, một năm bốn mùa đều có quần áo mới ".Đưa yêu cầu lên trước nhất, nếu bàn không thành thì ngừng ngay, tránh để sau này mọi người thêm khó xử."Không sợ anh cười, tôi không thích làm việc.
Gả đi chỉ vì muốn mưu cầu một cuộc sống thoải mái hơn, nếu kết hôn còn tệ hơn ngày tháng độc thân thì hoàn toàn không cần thiết nhỉ.
Anh nói đúng không?"Triệu Thịnh bị những lời nói thẳng thắn bộc bạch này làm cho suýt bật cười.
Con gái nhà người ta đi xem mắt mặt đỏ đến tận cổ, lắp ba lắp bắp nói không rõ ràng.Cô ấy lại hoàn toàn khác biệt."Mấy cái em nói đều có thể làm được, em còn có yêu cầu khác không?"“Anh có thói quen xấu gì không? Đánh phụ nữ? Có giữ vệ sinh không? Sẽ không bị ép sinh con chứ? Tôi vẫn còn trẻ, trong vòng hai năm rưỡi kết hôn không có kế hoạch sinh con."Lâm Diệc Y có một nụ cười ngọt ngào và giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lời nói của cô ấy vô cùng thẳng thắn, có thể dùng hai chữ khắc nghiệt để mô tả."Anh sẽ cho tôi tiền tiêu vặt hàng tháng chứ? Anh định đưa bao nhiêu tiền làm sính lễ? Còn...!còn có anh có thể trả hết nợ của tôi trước khi kết hôn không?"Tuy tự nhận da mặt dày, Lâm Diệc Y đưa ra nhiều yêu cầu như vậy, bản thân cô cũng xấu hổ, không dám nhìn người đàn ông đối diện, nhưng lời vẫn nói ra hết rồi, nếu thành thì thành, không thành thì thôi.Thà nói điều xấu trước, còn hơn sau này bại lộ còn khó chịu hơn nhiều..