Thập Niên 70 Lão Đại Nông Khoa Làm Giàu Ở Niên Đại Văn


Khương Nhị Lực không nói hai lời, nhanh chóng kéo tay Khương Nghênh Xuân ấn lên, "2000 đồng a, Nghênh Xuân, mau ấn đi!"Khương Nghênh Xuân lạnh lùng nhìn sắc mặt cuồng nhiệt của hắn, mạnh mẽ tránh ra, "Chú hai, chú làm gì, nếu hắn là kẻ lừa đảo thì làm sao bây giờ!"Trần Đại Cương lại trực tiếp móc ra 1000 đồng từ trong ví tiền, "Tôi như thế nào lại thành kẻ lừa gạt, tôi thật sự là tinh thám, cô xem, vàng thật bạc trắng, nơi này nhiều người như vậy, tôi còn có thể không trả tiền mà bắt cô đi được sao!"Chữ trên hợp đồng kia, Khương Nhị Lực đọc hiểu được, trong lòng cũng biết sau khi Nghênh Xuân ấn dấu tay, sống chết sau này của cô cũng không phải do hắn định đoạt, nhưng chuyện này thì có liên quan gì với hắn, Khương Nhị Lực mang khuôn mặt chữ Quốc thật thà, cười hòa ái.

"Nghênh Xuân, cháu đừng nghĩ lung tung, chú hai biết chữ, còn có thể nhìn lầm sao, trên hợp đồng này có viết, mời cháu làm minh tinh, bao ăn bao ở, một tháng 100 đồng, cháu nghĩ xem, có số tiền này, em trai em gái của cháu liền có ăn, về sau, Nghênh Hạ Nghênh Thu muốn đi học kết hôn cũng không lo.

"Trần Đại Cương nghe vậy thì sửng sốt, cầm lấy giấy lại nhìn kỹ, híp mắt cười, "Hắc, cô gái, chú ruột của cô còn có thể lừa cô sao?Khương Nghênh Xuân gần như muốn cười ra tiếng, đúng vậy, nguyên thân đã bị chú ruột đẩy vào hố lửa như vậy, nếu không phải cô biết chữ, thật sự cũng cảm thấy hợp đồng này chính là phần hợp đồng như trong lời của Khương Nhị Lực.

Cô đã từng khẩu chiến tứ phương trong đại hội quốc tế, chuyện ứng phó tên lưu manh vô lại này, cô cũng có thể thuận buồm xuôi gió, tiến sĩ nông học sao có thể không biết diễn kịch.

Khương Nghênh Xuân nhìn trên chợ dần có thêm nhiều người, trong lòng cười khẽ, thoáng cái ngồi dưới đất, gào khóc, "Cháu hai, chú đừng bán cháu cho bọn buôn người a!"Cô khóc.


Đúng vậy, cô giả vờ.

Tới đây, diễn đi, thời này ai mà không phải là diễn viên giỏi a, trước kia có bao nhiêu người muốn mời cô tiến vào giới giải trí.

Trần Đại Cương và Khương Nhị Lực cả kinh, nhìn về bốn phía, Khương Nghênh Xuân nháy mắt đưa tay rút hợp đồng kia ra, nắm chặt trong tay.

Chỉ nói một câu, người bốn phía rầm rầm vây quanh.

"Cái gì, bọn buôn người?""Tôi cũng nghe thấy, chuyện này là sao, cô bé này khóc dữ như vậy.


""Ai u, mấy người các anh lớn rồi còn biết xấu hổ hay không.

"Khương Nhị Lực có chút luống cuống, không nghĩ tới cháu gái bình thường giống như chim cút lại chơi lớn như vậy, trong lòng hắn chột dạ, trên mặt lại cười hàm hậu, "Cái gì mà bọn buôn người, người anh em này muốn chiêu công, cháu gái tôi không muốn ra ngoài làm công, cáu kỉnh, mọi người giải tán đi giải tán đi.

"Khương Nghênh Xuân hừ lạnh trong lòng, hôm nay nhất định phải lột cái da người tốt của hắn, cô mang đôi mắt trống rỗng, nhẹ giọng nghẹn ngào một tiếng, "Chú hai, chú đừng nói nữa, mẹ cháu mất sớm, cha cháu năm ngoái cũng không còn, hôm nay ba chị em chúng cháu, chính là kẻ mồ côi không cha không mẹ, cháu biết, hiện tại chú bán cháu, kế tiếp chính là em trai em gái, chú vuốt lương tâm nói, đây là vì tốt cho cháu sao?"Cô cố ý mặc một bộ quần áo nhiều mụn vá nhất, lúc ngồi xuống, trên tay dính đất bôi một vệt lên mặt, bây giờ trộn lẫn nước mắt, lại nói ra một chuỗi lời thê thảm như vậy, người chung quanh nhất thời liền tức giận.

"Tôi thấy anh tron cao to vẻ mặt thật thà, không nghĩ tới là người xấu như vậy.

""Tôi nhổ vào, đúng là biết người biết mặt không biết lòng, còn muốn bán cháu gái.

""Tôi có biết hắn, Khương Nhị Lực của thôn Vạn Gia, cô bé này nói không sai, cha cô ấy vừa mới chết chưa được mấy tháng, không nghĩ tới, Khương Nhị Lực này lại muốn tính kế với cháu gái.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận