Chờ đến khi đến công xã thì hai người trực tiếp đến Cung Tiêu Xã.
Đây là lần thứ hai Bạch Đào đến Cung Tiêu Xã của công xã.
Cung Tiêu Xã kết hợp đô thị - nông thôn.
Trên mặt tiền có mấy chữ to “vì nhân dân phục vụ”.
Trong phòng có một vòng kệ thủy tinh dài trong suốt, quầy cao ngăn cách khách hàng và nhân viên bán hàng, phía sau tường còn có các dãy kệ chứa đầy sản phẩm.
Những sản phẩm được bán ở đây vô cùng phong phú, bao gồm cả nhu yếu phẩm hàng ngày của mọi người, tuy nhiên, cần phiếu để mua đồ, phiếu gạo để mua thực phẩm, phiếu vải để mua vải, phiếu dầu để mua dầu.
Bây giờ đã là buổi chiều, bình thường thì buổi sáng khá nhiều người, buổi chiều thì ít người hơn.
Người bán hàng tỏ ra không hề quan tâm, tùy ý dựa vào quầy kính.
Văn hóa xã hội lúc này chính là như vậy, nếu có thể trở thành nhân viên bán hàng trong Cung Tiêu Xã thì nhất định trong nhà phải có người làm công chức, đây là một công việc ổn định có lương hàng tháng, công việc nhẹ nhàng, đãi ngộ cũng tốt.
Nhưng Bạch Đào đi cùng với Cố Tranh, vết sẹo trên mặt Cố Tranh khiến anh nhìn không giống người tốt chút nào, nhưng thái độ của người bán hàng lại tốt hơn một chút.
Cô gần như ở bên cạnh Cố Tranh cả ngày, ở nhà cần mua gì thì anh cũng đều biết, Bạch Đào không còn nghĩ đến việc mua đồ trong hệ thống nữa, mà thành thật bỏ tiền ra mua một số thứ.
Mua hai lon đồ hộp, một số đồ ăn vặt.
Cố Tranh đứng bên cạnh đóng vai trò thần giữ cửa và thần tài.
Bạch Đào chọn đồ xong, Cố Tranh móc túi trả tiền.
Khi rời đi, cô mua thêm một túi bột Phú Cường và mười cân gạo.
Tuy Bạch Đào không kén chọn đồ ăn, chỉ cần ăn được là được, nhưng cô vẫn thích ăn lương thực tinh hơn, vị càng thêm tinh tế.
Tệ nhất thì cũng phải trộn lẫn lương thực tinh và lương thực thô để ăn.
Hai người mua xong những thứ này thì về nhà.
Mặc dù bọn họ đi nhanh về nhanh, nhưng mà đi mua đồ một lúc, sắc trời cũng tối lại rồi.
Bạch Đào ngồi ở ghế sau xe đạp, mỉm cười ôm lấy vòng eo rắn chắc của Cố Tranh, áp má vào tấm lưng ấm áp to rộng, mùi xà phòng dịu nhẹ trên quần áo anh xộc vào mũi cô.
Bây giờ người này là người của cô rồi, Bạch Đào càng ôm anh chặt hơn nữa.
Nhưng mà cũng là lén lút, văn hóa xã hội ở thời đại này vẫn còn bảo thủ, nếu thấy bóng người xa xa, Bạch Đào lặng lẽ buông anh ra, chờ khi người đi xa thì lại ôm anh.
Cố Tranh cúi đầu liếc nhìn bàn tay nhỏ nhắn đặt trên eo mình, anh vẫn tỏ vẻ nghiêm túc bình tĩnh như bình thường, nhưng chóp tai lại ửng đỏ, niềm vui trong lòng lặng lẽ lan đến khóe miệng, mắt và lông mày.
Anh trong ngoài không giống nhau mà nói: “Chú ý ảnh hưởng.
”
Bạch Đào bĩu môi, phớt lờ anh.
Khi bọn họ gần đến thôn, Bạch Đào tự giác buông tay ra.
Đầu thôn có mấy cây hòe lớn, mùa xuân, hoa hòe nở rộ có thể ăn được, mang tới vị ngọt ngào.
Khi hoa hòe nở rộ, mọi người có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngọt của hoa hòe từ rất xa.