Trong biệt thự:
Người phụ nữ đang ngủ say trên chiếc giường lớn sang trọng nhíu mày, dường như bị ác mộng đeo bám.
Thịnh Vãn Yên bị dọa đến mồ hôi lạnh túa ra, cô ngồi bật dậy, không thể tin nổi mà xoa huyệt thái dương của mình.
Cô vừa mơ một giấc mơ, mơ thấy một nơi giống như những năm 70, đường phố đầy bụi bặm, xám xịt.
Trên đường là những người gầy gò, ốm yếu đến mức mặt mày vàng vọt vì đói cùng với bầu không khí ngột ngạt, u ám.
Giấc mơ này cô đã mơ thấy suốt một tuần, mỗi đêm đều lặp đi lặp lại như vậy.
Nhưng giấc mơ ngày càng rõ ràng hơn, bây giờ là thời đại khoa học, người khác không tin những chuyện kỳ quái như vậy nhưng cô tin!
Có vẻ như lời ông nội nói với cô trước khi qua đời sắp thành sự thật rồi.
Thịnh Vãn Yên nhìn đồng hồ trên điện thoại cạnh giường, giờ đã là bảy giờ sáng.
Thịnh Vãn Yên vén chăn xuống giường, bước chân trần trên tấm thảm để đi rửa mặt, sau khi xuống lầu ăn bữa sáng do dì giúp việc chuẩn bị xong, cô đi thẳng đến phòng sách.
Thịnh Vãn Yên nhìn bức ảnh gia đình sáu người được đặt trên bàn làm việc, cô đưa tay cầm lấy, nhìn những người trong ảnh, ánh mắt tràn đầy nỗi nhớ.
“Yên Nhi, đừng sợ, phải nhớ kỹ, gia đình chúng ta sẽ gặp lại nhau ở một thế giới khác.
”
“Cháu gái ngoan của bà, hãy hứa với bà, nhất định phải kiên cường.
”
“Con gái yêu quý, nhất định phải sống thật tốt.
”
“Yên Nhi của mẹ, nhất định phải thuận buồm xuôi gió cả đời.
”
“Đừng khóc, anh không sợ chết, chỉ là hơi tiếc nuối.
”
Thịnh Vãn Yên nhớ lại lời dặn dò của mọi người trong nhà trước khi qua đời, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh.
“Ông nội, có lẽ chúng ta sắp được gặp lại nhau rồi.
”
Thịnh Vãn Yên úp bức ảnh xuống bàn, đưa tay day day giữa trán, sau đó bấm số gọi cho thư ký của mình.
“Tổng giám đốc Thịnh.
”
“Bán hết tất cả bất động sản, cổ phần công ty dưới danh nghĩa của tôi!”
Thư ký nghe cô nói vậy thì vô cùng sửng sốt, Thịnh thị là một tập đoàn tài phiệt lớn.