Nhưng chuyện này, Thẩm Niệm Niệm không thể nói ra.
Nếu chẳng may cô đoán sai, chắc chắn sẽ bị cả gia đình căm ghét.
Hơn nữa, bây giờ cô mới về làm dâu, quan hệ với mọi người chưa thân thiết.
Ngay cả khi cô nói ra, cũng chẳng ai tin lời cô nói.
Cô thầm niệm câu "thà hủy mười ngôi miếu còn hơn phá một cuộc hôn nhân" và đành tạm gác lại suy nghĩ của mình.
Tôn Mỹ Linh mãi đến khi mặt trời lên cao mới lười biếng thức dậy.
Lúc này, Thẩm Niệm Niệm đã giúp Điền Nguyệt Phương chuẩn bị xong bữa trưa.
Việc đánh răng, rửa mặt của Tôn Mỹ Linh đều do Cố Ngạn Bình lo liệu.
Mọi người trong nhà đều tỏ ra quen thuộc, không ai ngạc nhiên.
Thẩm Niệm Niệm nghĩ, có một điểm tốt ở nhà họ Cố là họ rất yêu thương vợ con.
Nhưng cô cũng không chắc liệu Tôn Mỹ Linh có xứng đáng với tình yêu thương ấy.
Sau khi rửa mặt xong, Tôn Mỹ Linh nhìn thấy Thẩm Niệm Niệm, liền sững người, đánh giá cô từ đầu đến chân.
Trong ánh mắt Tôn Mỹ Linh thoáng hiện lên sự ghen tị, nhưng nhanh chóng bị che giấu.
Cô ta lười biếng nói:
“Em dâu đến rồi à!”
Thẩm Niệm Niệm gật đầu, đáp lại một tiếng : “Chào chị dâu.”
Tôn Mỹ Linh tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
Cô ta vuốt ve cái bụng vẫn chưa có dấu hiệu gì rõ rệt, rồi cảm thán:
“Ôi dào, mang bầu rồi, lúc nào cũng thấy buồn ngủ.
Bác sĩ nói, ba tháng đầu thai nhi chưa ổn định, không được làm việc quá sức, nên chị đành ngủ thêm.
Em dâu thông cảm nhé!”
Thẩm Niệm Niệm mỉm cười đáp: “Không sao đâu, trong ba tháng đầu đúng là cần phải chăm sóc cẩn thận.”
Dù gì hôm nay cô cũng sẽ chuyển phòng, không phải ngày nào cũng phải gặp mặt Tôn Mỹ Linh.
Hơn nữa, nếu so với hai chị dâu của Vương Kiến Cương, thì Tôn Mỹ Linh vẫn còn dễ đối phó.
Dù không thích cách Tôn Mỹ Linh giả bộ, nhưng Điền Nguyệt Phương vẫn cố gắng tươi cười, mời Thẩm Niệm Niệm ngồi ăn cơm.
“Niệm Niệm, ngồi xuống đi, ăn cơm nào.”
Cố Chấn Hoa cũng vui vẻ phụ họa: “Đúng vậy, chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo đâu, Niệm Niệm, ăn cơm đi!”
Cố Ngạn Trân hào hứng lấy ra mấy chai nước ngọt có ga mà cô đã mua sẵn từ trước, mở một chai và đặt trước mặt Thẩm Niệm Niệm.
“Chị dâu, đây là em đặc biệt đi mua ở quầy tạp hóa! Nước ngọt này ngon lắm!”
Cô còn chia đều cho 3 anh em họ Cố mỗi người một chai.
Duy chỉ Tôn Mỹ Linh không có.
Tôn Mỹ Linh tức giận, lớn tiếng hỏi: “Ngạn Trân, phần của chị đâu?”
Cố Ngạn Trân liếc nhìn chị dâu, rồi bình thản đáp: “Chị đang mang thai, không thể uống nước có ga!”
Tôn Mỹ Linh nhíu mày khó chịu.
“Tại sao mang thai lại không thể uống?”
Cố Ngạn Trân quay mặt đi, trả lời cứng rắn: “Em có hỏi rồi, phụ nữ mang thai không nên uống nước có ga, vì nó không tốt cho em bé.
Hình như trong đó có chứa carbon...! gì đó...”
Thẩm Niệm Niệm theo bản năng nói: “Carbon dioxide!!”
Cố Ngạn Trân liền gật đầu lia lịa: “Đúng rồi, chính là Carbon dioxide!! Nó không tốt cho thai nhi đâu!
Tôn Mỹ Linh nhìn Cố Ngạn Trân, rồi liếc sang Thẩm Niệm Niệm đang cúi đầu ăn cơm, mặt tái mét, hừ lạnh một tiếng rồi quay đi.
Điền Nguyệt Phương vội vàng hòa giải: “Ôi trời, cái gì mà Carbon dioxide nghe đã thấy không tốt rồi.
Chất than mà sao lại ăn được chứ? Mỹ Linh, vì sức khỏe của con và cháu, con đừng uống nữa nhé.”
Nói xong, bà gắp một miếng cá vào bát của Tôn Mỹ Linh.
“Ăn cá đi, cá tốt cho sức khỏe mà!”