Thập Niên 70 Mang Theo Nông Trại Làm Giàu


Chu Nhiên nhớ rằng, mỗi khi nguyên chủ làm nũng như thế, cha mẹ và các anh trai đều chiều theo.

Quả nhiên, lần này cũng không ngoại lệ.

Nghe Chu Nhiên nói vậy, Hà Xuân Hoa chỉ đành đồng ý, “Được, được, mọi người cùng ăn.”

Dù đã đồng ý với Chu Nhiên, Hà Xuân Hoa không quên dặn dò các anh chị dâu trong nhà, “Các con xem em gái các con tốt thế nào, ngay cả khi ăn thịt cũng nghĩ đến mọi người, muốn cả nhà cùng ăn.

Thịt này vốn là để bồi bổ cho nó, không phải phần của các con đâu.

Em gái đối xử với các con như vậy, sau này các con cũng phải đối tốt với em gái.”

Mấy người anh của Chu Nhiên đều đồng thanh đáp, “Mẹ yên tâm, sau này chúng con nhất định sẽ chăm sóc em gái thật tốt.”

Dù Lưu Lệ Phân không vui trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn phải đồng ý.

Nhắc nhở xong các con trai và con dâu, Hà Xuân Hoa lại dặn dò mấy đứa cháu, “Các cháu nhớ kỹ, cô các cháu là người thương các cháu, muốn các cháu được ăn thịt để lớn nhanh, sau này nhớ hiếu thảo với cô nghe chưa.”

Mấy đứa nhỏ đều đồng thanh gật đầu.

Nhìn Hà Xuân Hoa đang "tẩy não" cả nhà, Chu Nhiên không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, cô xoa xoa mũi một cách lúng túng.

“À đúng rồi mẹ, trưa nay con muốn mời một thanh niên trí thức mới đến ăn cơm cùng.” Chu Nhiên kể về chuyện mời Thẩm Tri An ăn cơm cho Hà Xuân Hoa nghe.


Hà Xuân Hoa khó hiểu nhìn Chu Nhiên, “Sao lại tự nhiên mời người ta ăn cơm?”

Chu Nhiên kể lại chuyện xảy ra hôm nay.

Nghe xong, Hà Xuân Hoa cảm thấy sợ hãi, may mà con gái không sao, nếu không thì biết phải làm sao.

Bà nhặt cây chổi lên, quật vào người Chu Khánh Trí, “Thằng nhóc này, mẹ đã dặn phải chăm sóc em gái cẩn thận khi ra ngoài, vậy mà mày để em ngã đau thế này.”

Chu Khánh Trí không phản kháng, còn lí nhí xin lỗi, “Mẹ, là lỗi của con, con không chăm sóc tốt cho em.

Lần sau con nhất định sẽ chú ý hơn.”

Hà Xuân Hoa hừ một tiếng, “Lần sau? Mày còn dám có lần sau à? Nếu có lần sau, mẹ đánh gãy chân mày!”

Chu Nhiên thấy vậy liền thương cảm nhìn Chu Khánh Trí.

Trong nhà họ Chu, con gái là báu vật, còn con trai chỉ như cỏ rác.

Hà Xuân Hoa đối xử với con trai và con gái thật quá khác biệt.

“Mẹ, mẹ đừng trách anh Tư nữa, lần này là do con không cẩn thận, không phải lỗi của anh ấy.

Với lại con không sao cả, không bị thương.” Chu Nhiên khuyên nhủ.


Nghe Chu Nhiên nói vậy, Hà Xuân Hoa mới chịu ngừng, nhưng vẫn lườm Chu Khánh Trí một cái.

“Nếu anh thanh niên trí thức Thẩm đã cứu con, chúng ta mời người ta ăn cơm là đúng rồi.

Mẹ sẽ chuẩn bị ngay.

Nhiên Nhiên, trưa nay con muốn ăn gì? Thịt mua về đó, con muốn ăn thịt kho hay hầm với dưa chua?”

Chu Nhiên suy nghĩ một chút, “Mẹ, con muốn ăn bánh bao nhân thịt, trưa nay mình gói bánh bao được không?”

Thực ra Chu Nhiên không hẳn thích ăn bánh bao, mà cô nhớ trong nguyên tác, nữ chính từng làm bánh bao chay cho Thẩm Tri An ăn, khiến anh luôn ghi nhớ ân tình đó.

Nếu cô có thể mời anh ăn bánh bao nhân thịt, chắc chắn anh sẽ càng cảm kích hơn.

Nghe Chu Nhiên đòi ăn bánh bao, Hà Xuân Hoa liền đồng ý, “Được, con thích ăn bánh bao thì trưa nay chúng ta làm bánh bao.”

Nhà vẫn còn ít bột mì trắng, đủ để làm một bữa.

Bình thường, nhà họ Chu không nỡ ăn đồ ăn tinh, vì thời này ăn no bụng đã khó, gạo và bột mì trắng càng quý hiếm.

Những thứ tốt trong nhà, Hà Xuân Hoa thường tích góp cho Chu Nhiên ăn.

Hôm nay vì làm bánh bao, cả nhà mới được ăn một bữa bột mì trắng.

Người lớn và trẻ con nghe thấy được ăn bánh bao nhân thịt, ai nấy đều phấn khởi không thôi.

Lưu Lệ Phân bỗng trở nên hăng hái hơn, vì được ăn bánh bao nhân thịt là điều cô mong mỏi bấy lâu.

Nghĩ đến việc sắp được ăn, cô đã không kiềm được mà nuốt nước miếng, tranh thủ làm nhanh để sớm được ăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận