Chu Nhiên ăn no rồi liền trở về phòng nằm nghỉ.
Lúc này, hệ thống nông trại gửi đến thông báo: 【Chủ nhân, tôi đói rồi, mau đến bón phân cho tôi, để tôi nhanh lớn lên nào!】
Nhìn thông báo từ hệ thống, khóe miệng Chu Nhiên giật giật.
Lớn lên thì đã sao? Chẳng lẽ có thể lấy ra dùng sao?
Chu Nhiên nằm trên giường không muốn quan tâm, nhưng hệ thống nông trại liên tục gửi thông báo.
Tiếng 'tít tít' vang lên, ồn đến mức làm Chu Nhiên đau cả tai.
Chu Nhiên đành phải miễn cưỡng thao tác, bón phân cho hạt giống.
Ngủ một giấc buổi chiều, Chu Nhiên cảm thấy cơ thể thư giãn hơn rất nhiều.
Hôm sau ở nhà không chịu nổi nữa, Chu Nhiên thử muốn ra ngoài làm việc, nhưng lại bị gia đình ngăn cản.
Chu Nhiên thấy bất lực.
Chẳng làm gì thì chán chết, lại không có cơ hội để tạo quan hệ tốt với Thẩm Tri An.
Cuối cùng sau khi thương lượng, Chu Nhiên không ra ngoài làm việc nữa, mà đảm nhận nhiệm vụ mang nước cho gia đình.
Việc này chẳng phải lao động nặng nhọc, cũng chẳng thể làm cô mệt mỏi.
Hà Xuân Hoa vẫn không khỏi xót con, lo sợ Chu Nhiên bị mệt.
Đầu xuân, đội sản xuất lại bận rộn.
Công việc chủ yếu là trồng và cấy mạ.
Ở đây thuộc vùng phía nam, cây lương thực chính là lúa gạo.
Người ở nông thôn sống cả năm đều trông chờ vào số lương thực này.
Sống ở thời đại này vài ngày, Chu Nhiên cũng dần hiểu rõ một số quy tắc.
Trong đội sản xuất, ai cũng phải làm việc để kiếm công điểm đổi lấy lương thực.
Mỗi người có tiêu chuẩn khẩu phần cố định hàng năm, công điểm đạt đủ mới đổi được khẩu phần.
Nếu công điểm không đủ, cuối năm phải nộp tiền bù cho đội sản xuất.
Với những người kiếm được nhiều công điểm, ngoài khẩu phần cố định từ đội sản xuất, họ còn được chia thêm một ít tiền.
Nhà họ Chu có nhiều lao động, cha Chu và bốn người con trai đều là những tay lao động cừ khôi, nên công điểm kiếm được nhiều, cuộc sống của gia đình Chu trong đội sản xuất khá đầy đủ.
Sáng sớm, cả nhà họ Chu ăn sáng xong liền ra ngoài làm việc, ngay cả mấy đứa cháu nhỏ cũng đeo gùi đi nhặt cỏ lợn kiếm công điểm.
Nhà họ Chu nhận nuôi hai con lợn nhiệm vụ, nuôi lớn một con lợn nhiệm vụ mỗi năm có thể giảm bớt công điểm, cuối năm còn được chia thêm thịt.
Tuy nhiên, đội sản xuất không có nhiều người nuôi lợn, vì nuôi lợn cần tiêu hao một ít lương thực, mà thời buổi này, con người còn ăn không đủ, đâu ra lương thực cho lợn ăn?
Thêm vào đó, nhiều nhà không có thời gian nhặt cỏ lợn, chỉ muốn làm việc kiếm công điểm nhiều hơn, nên không có mấy nhà chọn nuôi lợn.
Cũng bởi vì Chu Nhiên thích ăn thịt, gia đình họ Chu lại rất chiều chuộng cô, nếu không thì họ cũng sẽ không nuôi lợn.
Hàng năm lợn nuôi được, phần lớn thịt đều vào bụng Chu Nhiên.
Không trách được nguyên chủ lại mập mạp, suốt ngày chỉ ăn mà không làm gì, muốn không mập cũng khó.
Sau khi quyết tâm giảm cân, buổi sáng Chu Nhiên bắt đầu tập luyện ở nhà.
Cô thử nhảy một vài bài tập giảm cân, suýt chút nữa thì mệt chết.
Trước đây khi dáng người thon gọn, cô thật sự không cảm thấy gì.
Nhưng nguyên chủ lại nặng tới hơn bảy mươi cân, đi lại đã khó, đừng nói là nhảy nhót.
Chu Nhiên nhảy một lúc thì mệt đến toát mồ hôi, thở không nổi, đành phải
nghỉ ngơi một chút.
Giảm cân phải từ từ, không thể trông mong giảm ngay lập tức được.
Tạm thời không thể chạy hay nhảy, đi bộ nhiều cũng tốt.
Nghĩ vậy, sau khi lấy lại sức, Chu Nhiên bắt đầu đi dạo quanh nhà họ Chu.