Chu Gia Nguyên cảm thấy thích cô nhỏ hiện tại, mong rằng cô mãi như vậy.
Chu Nhiên xoa đầu Gia Nguyên rồi bắt đầu bận rộn.
Cô đổ vài gáo nước vào nồi, sau đó cho nhựa đào đã rửa sạch vào cùng để đun sôi.
Đợi nước sôi, cô tiếp tục đun thêm một lúc.
Chu Gia Nguyên ngoan ngoãn giúp cô nhỏ giữ lửa.
Khi thấy đã gần xong, Chu Nhiên bảo Gia Nguyên dập lửa.
Cô dùng muỗng khuấy nhẹ trong nồi, nhựa đào tan ra, hòa lẫn vào nước.
Cô múc một ít ra bát, thử một ngụm.
Ừm, ngọt ngào, hương vị khá ổn.
Thật ra, hương vị chỉ là phụ, quan trọng là nước nhựa đào rất bổ dưỡng, có lợi cho sức khỏe và làm đẹp, bổ khí huyết, tốt cho cả nam và nữ.
Chu Nhiên hài lòng rót nước vào ấm, chuẩn bị lát nữa mang đi cho người nhà uống.
Cô cũng múc cho Gia Nguyên một bát, đợi nước nguội bớt, Chu Nhiên nói, “Gia Nguyên, con thử xem nước cô nhỏ nấu có ngon không nhé.
”
Gia Nguyên nghĩ thầm, chẳng lẽ nước có vị gì khác thường sao?
Nhưng nghĩ đến việc đây là nước cô nhỏ đặc biệt múc cho mình, cô bé quyết định nể mặt uống thử.
Khi vừa nếm thử nước, gương mặt nhỏ nhắn của Gia Nguyên bừng lên niềm vui.
“Cô nhỏ, cô cho đường vào nước phải không, ngọt quá, ngon quá!”
Cô bé tiếp tục uống, coi như báu vật, uống từng ngụm nhỏ một, như muốn thưởng thức thật kỹ.
Thời này, điều kiện sống rất khó khăn, đối với người dân quê, ngay cả đường đỏ, đường trắng cũng là thứ quý hiếm.
Muốn mua đường phải có tiền và phiếu đường.
Thông thường, phụ nữ sau sinh có được uống nước đường đỏ đã là điều rất tốt rồi.
Bọn trẻ trong nhà thường ít có cơ hội được ăn đường.
Chính vì không dễ dàng được ăn ngọt, nên khi uống nước ngọt ngào này, cô bé mới thấy đặc biệt ngon.
Chu Nhiên mỉm cười nói, “Không có đường đâu, là cô nhỏ hái nhựa đào nấu lên đấy.
Nếu con thích thì uống nhiều chút, trong nồi vẫn còn đấy.
Đợi anh chị con về, con bảo họ tự vào nồi múc, cô nhỏ phải đi mang nước cho ông bà con trước.
”
Chu Gia Nguyên gật đầu mạnh, “Dạ, cô nhỏ đi đi.
”
Chu Nhiên lấy chiếc giỏ của nhà, đặt ấm nước vào.
Cô còn mang theo bát trong nhà, sắp xếp xong xuôi rồi mới đến khu vực làm nông của đội sản xuất.
Đây là lần đầu tiên Chu Nhiên ra ruộng của đội sản xuất kể từ khi cô xuyên không đến.
Mấy ngày trước cô đều nằm trên giường dưỡng bệnh, chưa có cơ hội ra ngoài.
May là cô có ký ức của nguyên chủ nên biết được đường đi.
Chu Nhiên xách giỏ ra ngoài, không ít ánh mắt trong đội sản xuất đổ dồn về phía cô.
Ai cũng biết cô cháu gái của đội trưởng vừa bị ngã xuống nước, tất cả là vì người tri thức Tống kia.
Thời này, tư tưởng vẫn khá bảo thủ, một cô gái chưa lấy chồng như Chu Nhiên mà công khai bám theo một người đàn ông như vậy bị coi là hành động rất tai tiếng.
Nhưng vì Chu Nhiên có ông bác là đội trưởng của đội sản xuất, ai cũng e ngại không dám nói gì ra mặt, sợ mếch lòng đội trưởng thì không yên thân.