Thấy biểu cảm của Gia Huy, Chu Nhiên mỉm cười tự hào.
Cô khá tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình.
"Vậy mặn nhạt vừa chưa?"
"Có ạ!" Cậu bé gật đầu chắc nịch.
"Thịt có mềm không?" Chu Nhiên hỏi.
"Có ạ!"
Nghe xong, Chu Nhiên yên tâm bày thịt ra đĩa.
Gia Huy sau khi ăn xong, vẫn còn thòm thèm, nhưng ngại không dám xin thêm.
Mấy đứa trẻ khác trong nhà nhìn Gia Huy ăn trước cũng lộ vẻ ghen tị.
"Gia Huy, thịt thỏ của cô nấu ngon thật không?" Chu Gia Thành vừa nuốt nước bọt vừa hỏi.
"Thật đấy, thịt thỏ của cô thơm ngon vô cùng, là món ngon nhất mà mình từng ăn!"
Nghe Gia Huy nói vậy, mấy đứa trẻ khác cũng nuốt nước bọt liên tục, mong được nếm thử.
Thấy chúng thèm thuồng, Chu Nhiên gọi chúng lại để thử một miếng.
Mấy đứa trẻ vui mừng ăn thịt, khen nức nở:
"Gia Huy nói đúng, thịt thỏ cô nấu ngon quá."
"Đúng vậy, đây là món thịt ngon nhất tớ từng ăn!"
Chu Nhiên vui vẻ khi được lũ trẻ khen ngợi.
Lưu Lệ Phân nhìn chúng khen ngon thì càng muốn nếm thử, “Em gái, để chị Hai cũng nếm thử được không?”
Chu Nhiên không vui, “Chị Hai, bố mẹ còn chưa ăn đâu, để mọi người về cùng ăn.
Trẻ con thèm chút thì được, còn chị lớn thế rồi mà cũng thèm vậy à?”
Bị mắng, Lưu Lệ Phân xấu hổ, không dám xin nữa.
Chu Nhiên bày thịt ra vài đĩa.
Một con thỏ đã nhiều, thêm khoai tây vào lại càng đầy đặn.
Cô lấy một bát nhỏ mang biếu cho Thẩm Tri An.
Dù gì, với nhân vật phản diện này, nếu có thể thì lấy lòng chút vẫn tốt.
Còn gia đình bác cả luôn giúp đỡ họ, nên cũng không quên chia sẻ một bát thịt thỏ.
Phần thịt của nhà mình vẫn còn nhiều, đủ hai đĩa lớn.
Nhà đông người, nhưng vẫn dư để mỗi người được ăn mấy miếng.
Nấu xong thịt thỏ, Chu Nhiên tiếp tục chuẩn bị món tiếp theo.
Lưu Lệ Phân lo việc nhóm lửa, còn Chu Nhiên phụ trách nấu ăn.
Mộc nhĩ được xào đơn giản.
Thật ra nếu có thể thêm trứng hay thịt thì sẽ ngon hơn, nhưng không có điều kiện như vậy.
Trứng trong nhà rất quý, thường ngày chẳng mấy khi dám ăn, còn thịt thì càng hiếm.