Nghĩ vậy, cô thở dài, giơ tay chạm vào nút "Xác nhận" trên màn hình.
Thôi thì cứ thử xem! Trên màn hình lập tức hiện ra một mảnh đất chờ khai hoang, bên cạnh có dòng chữ nhỏ: 【Chủ nhân, mau đến trồng trọt nào! Cố gắng lên! Khai hoang phải mạnh mẽ nhé!】
Nhìn dòng chữ này, Chu Nhiên cố kìm nén, dùng tay điều khiển cái cuốc ảo cuốc vài cái trên mảnh đất.
Vài giây sau, mảnh đất được khai hoang, bên cạnh lại hiện ra dòng chữ nhỏ: 【Chủ nhân, bạn giỏi lắm! Tặng bạn một gói hạt giống, hãy trồng nó đi! Biết đâu sẽ thu hoạch bất ngờ đấy!】
"…" Chu Nhiên mặt không cảm xúc gieo hạt giống vào đất.
Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy hối hận, sao cô lại cài đặt những câu hội thoại ngây thơ thế này chứ?
Một lát sau, hạt giống mà cô vừa gieo đã nảy mầm trên màn hình, lại xuất hiện dòng chữ nhỏ: 【Chủ nhân ơi, quanh tôi có nhiều cỏ xấu ghê, mau giúp tôi nhổ cỏ để tôi lớn lên vui vẻ nhé!】.
Lớn lên vui vẻ cái gì chứ! Chu Nhiên đành cam chịu, nhấn nút nhổ cỏ trên màn hình.
Chương trình mình viết thì phải kiên trì mà chơi thôi!
Chẳng bao lâu sau, Hà Xuân Hoa mang một bát sứ vào.
"Nhiên Nhiên, mẹ nấu cho con ít trứng đường, ăn khi còn nóng đi!" Hà Xuân Hoa vừa nói vừa đưa bát trứng đường đến trước mặt cô.
"Nhiên Nhiên, mẹ ra ngoài làm việc đây, con cứ ăn khi còn nóng nhé."
"Vâng…" Nhìn bóng dáng bà, Chu Nhiên khẽ nói.
Cô ngơ ngẩn một lát rồi cầm bát lên, múc một muỗng nước đường đưa vào miệng.
Nước đường còn hơi nóng nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Uống vài ngụm nước đường, Chu Nhiên mới cắn một miếng trứng.
Ngay lập tức, cô nhắm mắt lại thưởng thức trong niềm thích thú.
Không biết là do trứng thời này đặc biệt ngon hay do cô đã quá đói, mà cô cảm thấy đây như là mỹ vị nhân gian.
Có lẽ đến đây cũng không phải là chuyện xấu.
Ít nhất cô có gia đình yêu thương mình, lại còn có thể thưởng thức món ăn tự nhiên, không ô nhiễm.
Sau khi ăn hết ba quả trứng, Chu Nhiên mới cảm thấy cơn đói trong bụng dịu đi phần nào.
Đặt bát qua một bên, cô từ từ rời khỏi giường.
Dựa vào ký ức, Chu Nhiên cầm bát đi vào bếp.
Lúc này, Hà Xuân Hoa đã nhóm lửa và đang thái rau bên cạnh bếp lò.
Thấy cô vào, bà ngừng tay, "Nhiên Nhiên, sao con lại ra đây?"
"Mẹ, còn một quả trứng con không ăn hết, để mẹ ăn." Chu Nhiên đưa bát trong tay cho bà.
"Con bé này, trứng này là để con bồi bổ cơ thể, mẹ không cần ăn đâu." Hà Xuân Hoa liên tục xua tay.
Trứng quý giá như vậy, làm sao bà có thể ăn? Huống chi đây là thứ mà cô con gái yêu quý của bà đã chừa lại cho bà.