Thập Niên 70 Mang Theo Nông Trại Làm Giàu


“Không phải vậy đâu mẹ… con chỉ sợ nấm có độc, lo cho mọi người thôi…” Lưu Lệ Phân vội vã giải thích, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Hà Xuân Hoa.

Hà Xuân Hoa hừ lạnh một tiếng, không quan tâm đến những gì Lưu Lệ Phân nói và dứt khoát tuyên bố rằng từ nay về sau, bất cứ món gì Chu Nhiên mang về sẽ không phần của cô ấy.

Nhìn mọi người vui vẻ ăn món thịt thỏ thơm lừng, Lưu Lệ Phân chỉ có thể nuốt nước bọt.

Bữa trưa hôm nay nhà họ Chu có món thịt thỏ và nhiều món ngon khác nên mọi người, trừ Lưu Lệ Phân, đều rất thỏa mãn.

Chu Nhiên ăn không nhiều, chỉ vài miếng thịt thỏ và một bát cơm nhỏ.

Cô phải kiểm soát cân nặng của mình; nếu không kiềm chế, giảm cân sẽ càng khó khăn.

“Mẹ, con có chừa ra hai bát thịt thỏ, lát nữa mẹ đem một bát qua nhà bác cả, còn bát kia con đem qua cho anh Thẩm Trí An.” Chu Nhiên nói với Hà Xuân Hoa, rồi bưng bát thịt thỏ đi tìm Thẩm Trí An.

Với Chu Nhiên, việc tiếp tế cho nhân vật này là cách để gây thiện cảm.

Nếu sau này Thẩm Trí An thành đạt, chắc chắn anh sẽ nhớ đến cô.

Trên đường đến nhà trọ của các thanh niên trí thức, cô gặp không ít người trong đội sản xuất.


Trước đây, Chu Nhiên hay mang đồ ngon đến cho Tống Văn Huy, nên ai cũng đã quen với việc cô mang thức ăn đến chỗ các thanh niên trí thức.

Tuy nhiên, một số phụ nữ thích đàm tiếu vẫn lén lút bàn tán.

“Đúng là mặt dày, một cô gái cứ bám theo một người đàn ông, làm ô danh cả đội sản xuất.

Nếu là con gái tôi, chắc chắn tôi sẽ đánh gãy chân nó.

Chỉ có nhà họ Chu mới coi nó như báu vật mà để nó tự tung tự tác thế thôi.”

“Còn gì nữa, Chu Nhiên chẳng biết thân phận gì cả, thân hình thì béo ú, anh Tống trí thức đẹp trai thế kia làm sao để ý đến cô ta? Người ta dù là thanh niên trí thức đi lao động, nhưng vẫn là người thành phố, đâu phải ai cũng có thể với tới.”

Chu Nhiên nghe rõ những lời xì xào nhưng chỉ thở dài.

Những hành động của nguyên chủ, giờ cô phải chịu trách nhiệm, biết trách ai đây? Cô cũng không quan tâm nhiều và bước nhanh hơn đến chỗ các thanh niên trí thức.

Khi Chu Nhiên đến, các thanh niên trí thức bắt đầu bàn tán.

Vương Huệ Huệ hừ một tiếng, “Đấy, tôi bảo rồi, Chu Nhiên nói thì hay lắm, nhưng thật ra vẫn không quên được anh Tống.


Nhìn xem, lại mang đồ ăn đến cho anh ấy kìa.

Thật không biết xấu hổ.”

Tống Văn Huy cũng thấy phiền vì Chu Nhiên.

Miệng cô nói không dây dưa nữa, nhưng lại thích xuất hiện trước mặt anh để thu hút sự chú ý.

Đúng là trẻ con, cô nghĩ làm vậy thì anh sẽ thích cô sao? Không! Cách này chỉ khiến anh càng chán ghét cô thôi.

Tống Văn Huy định lên tiếng, nhưng Chu Nhiên lại đi lướt qua anh, như thể không nhìn thấy, trên môi nở nụ cười hướng về phía Thẩm Trí An.

“Anh Thẩm!” Chu Nhiên đến trước mặt Thẩm Trí An và cất tiếng gọi.

“Ừ?” Thẩm Trí An quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt sáng rực của cô.

Cô tuy mũm mĩm, nhưng khi cười trông rất đáng yêu với đôi răng khểnh.

Nhìn thấy Chu Nhiên, tâm trạng anh bỗng trở nên vui vẻ.

“Có việc gì à?” Thẩm Trí An hỏi.

“Em mang thịt thỏ đến cho anh ăn, hôm nay em lên núi bắt được con thỏ, hương vị rất ngon.” Chu Nhiên nói và sợ anh từ chối, liền nói thêm, “Anh cũng thấy rồi đấy, thỏ béo, thịt xào được nhiều nên em san ra một bát cho anh ăn, chẳng đáng gì đâu.

Anh từng cứu em, anh đừng ngại nhé!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận