Thập Niên 70 Mang Theo Nông Trại Làm Giàu


Thẩm Trí An khẽ nhếch môi cười, “Được.”

Chu Thụ Sinh liền lên tiếng, “Thôi nào, đừng lề mề nữa, mọi người bắt đầu làm việc đi.”

Các thanh niên trí thức đành phải cầm nông cụ lên và bắt đầu làm việc.

Nhìn qua thì có vẻ chỉ vài luống đất, nhưng thực tế công việc không hề dễ dàng.

Đầu tiên, họ phải nhổ hết cỏ trên các luống, sau đó dùng xẻng để đào lớp đất cứng lên.

Một người dùng xẻng, còn người kia dùng cuốc để đập cho đất tơi ra.

Khi đất đã mềm và tơi xốp, họ mới có thể gieo đậu tương.

Chu Nhiên cùng Thẩm Trí An phân công rõ ràng: cả hai cùng nhổ cỏ trước, sau đó Thẩm Trí An phụ trách đào đất còn Chu Nhiên dùng cuốc để tơi đất.


Hai người phối hợp khá nhịp nhàng, công việc của họ tiến triển nhanh hơn so với các cặp khác.

Tuy nhiên, làm được một lúc, Chu Nhiên cảm thấy cơ thể không thể theo kịp.

Cơ thể của nguyên chủ vốn nặng nề, ít vận động, nên khi làm nông dưới trời nắng nóng, cô nhanh chóng đuối sức.

Mồ hôi lấm tấm trên trán rơi từng giọt.

“Trời ơi, mệt quá! Làm nông không dễ chút nào!” Chu Nhiên thầm nghĩ, trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ khi nhớ đến việc người nhà làm việc cực khổ để kiếm công điểm nuôi mình.

Thấy Chu Nhiên đuối sức, Thẩm Trí An nói, “Chu Nhiên, nếu mệt thì nghỉ một chút đi, không cần cố quá.

Nhìn các thanh niên trí thức khác, họ cũng làm một lúc rồi nghỉ, nếu cô gắng sức quá, cơ thể sẽ không chịu nổi.”

Anh biết với thân hình nặng nề như của Chu Nhiên, việc làm nông sẽ vất vả hơn rất nhiều so với người khác.


Điều khiến anh ngạc nhiên là dù mệt, Chu Nhiên không than phiền tiếng nào, không giống như những nữ thanh niên trí thức khác hay than vãn, kêu ca.

Mọi người nói rằng Chu Nhiên lười biếng, nhưng Thẩm Trí An lại cảm thấy không hẳn vậy.

Những gì tự mắt anh chứng kiến có vẻ đáng tin hơn những lời đồn.

Nghe lời Thẩm Trí An, Chu Nhiên thấy cảm động.

*Không phải Thẩm Trí An là người lạnh lùng, ít nói sao? Cảm giác miêu tả trong truyện không đúng rồi, anh ấy thật sự biết quan tâm người khác mà.*

Chu Nhiên lau mồ hôi trên trán, đáp, “Được, tôi sẽ nghỉ một chút.” Cô hiểu rằng khi không chịu nổi nữa thì phải nghỉ, không thể gắng sức quá mức.

Nghỉ ngơi, cô không ngại ngùng mà ngồi phịch xuống đất.

Tháo mũ cỏ ra và quạt cho mát, cô cảm thấy thoải mái hơn, thở hổn hển rồi dần dần hồi phục.

Trong khi đó, Thẩm Trí An vẫn không nghỉ, anh tiếp tục làm việc.

Khuôn mặt nghiêm túc khi anh làm việc có chút cuốn hút, khiến Chu Nhiên không khỏi ngắm nhìn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận