Vừa ăn sáng xong, bác cả Chu Thụ Sinh đến nhà.
Chu Thụ Sinh là đội trưởng đội sản xuất, nhờ có ông là người thân mà nhà họ Chu mỗi ngày đều được phân công việc nhẹ nhàng hơn nhưng công điểm lại cao.
Vừa đến nơi, Chu Thụ Sinh liền gọi anh tư Chu Khánh Trí: "Khánh Trí, công xã vừa thông báo hôm nay có một nhóm thanh niên trí thức mới đến, trong đó có người thuộc đội sản xuất của chúng ta.
Con theo máy kéo của công xã ra huyện đón họ về đội, công điểm hôm nay bác sẽ ghi cho con."
Bình thường, Chu Khánh Trí hay giúp đội sản xuất đi công chuyện ở huyện, lần này, nhiệm vụ đón thanh niên trí thức cũng giao cho anh.
Chu Khánh Trí đáp lời, "Vâng, bác cả."
Nghe thấy vậy, Chu Nhiên cũng có chút hứng thú, muốn đi cùng.
Ở nhà không có việc gì làm, cô cũng muốn ra huyện nhìn xem thế nào, liền hỏi: "Anh tư, em lâu rồi không đi huyện, anh cho em đi cùng được không? Ở nhà chán quá rồi."
Chu Khánh Trí không nỡ từ chối yêu cầu của cô em gái: "Em muốn đi thì cứ đi, nhưng sức khỏe của em có chịu nổi không?"
"Em ổn rồi, anh tư, em khỏe hẳn rồi mà."
Hà Xuân Hoa dù lo lắng cho Chu Nhiên nhưng cũng không ngăn cản cô.
Dù sao, người trong đội sản xuất muốn đi huyện đâu dễ.
Mỗi lần Chu Nhiên ra huyện đều rất vui vẻ.
Hà Xuân Hoa vào nhà lấy một chiếc áo khoác dày đưa cho Chu Nhiên mặc để tránh gió lạnh.
Chu Nhiên cảm thấy mình như đang bị quấn thành cái bánh chưng, thật sự là hơi quá rồi.
Ngoài ra, Hà Xuân Hoa còn lấy thêm một chiếc khăn quàng, quấn kín cổ và đầu cô, chỉ chừa lại hai mắt.
"Mẹ, như vậy có hơi nhiều quá không?" Chu Nhiên khẽ làu bàu.
"Không nhiều đâu, trên xe gió mạnh, thời tiết còn lạnh, con vừa khỏi bệnh, nếu bị cảm lạnh thì sao?"
Không muốn làm Hà Xuân Hoa lo lắng, Chu Nhiên đành chịu.
Bà còn lục lọi trong nhà lấy ra mấy đồng tiền lẻ, một tờ phiếu bánh ngọt và một tờ phiếu thịt đưa cho Chu Khánh Trí: "Con dẫn em gái đi huyện, tiện mua cho nó chút đồ ăn ngon mang về."
Chu Khánh Trí nhận lấy: "Vâng, mẹ."
Chu Nhiên nhanh chóng theo sau Chu Khánh Trí ra ngoài.
Hai người đứng đợi bên đường đội sản xuất một lát thì thấy một chiếc máy kéo từ xa "rề rề" chạy tới.
Người lái máy kéo là một thanh niên khoảng ngoài hai mươi, trông lớn hơn Chu Khánh Trí vài tuổi.
Thấy Chu Khánh Trí, anh ta dừng xe lại.
Chu Khánh Trí bước lên xe trước.
Chu Nhiên định leo lên theo sau nhưng giờ thân thể cô đã không còn như trước nữa.
Ngày xưa, cô là một cô gái có làn da trắng, dáng cao và chân dài, thân hình không có gì để chê trách.
Thân thể nguyên chủ hiện tại, theo ước tính của Chu Nhiên, không hẳn là nặng tới 100kg nhưng ít nhất cũng phải 80-90kg.
Thời này thiếu thốn đủ thứ, mà nguyên chủ có thể béo như vậy cũng là một dạng "tài năng".
Vì quá nặng nề, tay chân không còn nhanh nhẹn, Chu Nhiên leo lên có phần vất vả.
Cuối cùng cũng đặt chân lên được máy kéo, nhưng một cái trượt chân đã khiến cô ngã ngửa xuống đất.