Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhà chính có bốn phòng kia là của nhà họ Tô, bên cạnh chính là nhà của bọn họ, cũng là một nhà bốn phòng, thật ra nói là căn nhà bốn phòng, nhưng thực tế cũng chỉ là ba phòng rưỡi, có một sương phòng, nói là bốn phòng thì không chính xác, nhưng cũng không có cái gọi là nửa căn phòng được.
Cho nên cũng coi như là bốn căn phòng, thế nhưng loại nhà này thì không thể so với căn nhà chính bốn gian kia được.
Đối diện với cửa nhà họ Trang của bọn họ, là hai nhà, hai nhà này đều không có sương phòng nhỏ, tổng là bốn phòng lớn, hai phòng của nhà bên tay trái là một nhà gồm ba người.
Triệu Quế Hoa: “Đây là gia đình giàu có nhất trong khu chúng ta, nhà họ Chu, một nhà ba người ở, người lớn nhất là bà Chu, bà ta cũng là một quả phụ, cực kỳ khắc nghiệt, rõ ràng có tiền, nhưng cứ thích chiếm của hời, làm người khắc nghiệt lại ác độc, hận người có cười chê người không có.
Con trai của bà ta là Chu Quần, năm nay ba mươi mốt tuổi, vẫn chưa có con cái.
Không biết có phải do hai vợ chồng có bệnh kín gì hay không, Chu Quần cũng không đơn giản, là thợ điện cấp bảy ở trong xưởng, lương một tháng là chín mươi hai đồng.
Vợ của Chu Quần là Khương Lô, là hội phụ nữ nhà máy, lương một tháng cũng phải ba mươi bảy đồng.
Chỉ là bởi vì ba mươi tuổi mà vẫn không sinh được con cho nhà họ Chu, rất không được lòng của bà Chu.
Bà Chu ở nhà cả ngày đều mắng con dâu, con cũng đừng xen vào chuyện của người khác.”
Minh Mỹ làm dấu tay ra cử chỉ im lặng.
Triệu Quế Hoa hài lòng gật đầu, không thể không nói, sống lại một dời, con dâu út có biểu hiện tốt hơn không ít.
Chỉ là nói đến đây, chính bà cũng bật cười, mấy chục năm trôi qua, ký ức của bà đối với chuyện bây giờ vẫn còn khắc rất sâu.
Chỉ là ngẫm lại cũng đúng, mười mấy hai mươi mấy năm sau, các nhà có thu nhập thế nào cũng sẽ không nói với bên ngoài, nhưng bây giờ, ở vị trí nào, công nhân cấp mấy đều rất rõ ràng, tiền lương rõ ràng, đó là chuyện mà mọi người ai ai cũng biết.
Chỉ cần biết cấp bậc của công nhân, vậy là có thể biết được số tiền lương.
Bà không biết rõ người bên ngoài, nhưng đối với người giàu nhất khu bọn họ thì vẫn rất rõ ràng.
Bà thì thầm: “Trí nhớ của mình khá là tốt.”
Rồi lại nói thêm: “Nhà bọn họ mâu thuẫn ồn ào, đừng dính tới, cho dù con quan tâm tới thì Khương Lô cũng sẽ không cảm ơn con, thậm chí còn sẽ oán giận con.”
Minh Mỹ thận trọng hơn.
Trang Chí Hi: “...”
Bản thân mẹ chẳng phải cũng từng ra mặt cho Khương Lô đó sao?
Triệu Quế Hoa: “Còn hai phòng ở bên này, là của hai cha con ở, hai người đều độc thân.
Nhà bọn họ là họ Bạch, ông Bạch là người nấu nồi hơi ở trong xưởng, là một ông già góa vợ.
Con trai Bạch Phấn Đấu của ông ta năm nay cũng đã ba mươi mốt, cũng không tìm được vợ, hai cha con nhà này, già thì nhìn trúng bà Tô, con trai thì trúng con dâu của bà Tô là quả phụ Vương Hương Tú.
Bạch Phấn Đấu là bảo vệ trong nhà máy, cả hai cha con kiếm được không ít tiền, nhưng nhìn cũng không có tiết kiệm được bao nhiêu...”
Minh Mỹ lập tức hiểu: “Dùng vào người ai kia rồi.” Ánh mắt liếc qua nhà họ Tô một cái.
Triệu Quế Hoa càng thêm hài lòng gật đầu, quả nhiên con dâu nhỏ thông minh, chỉ nghe một chút đã hiểu rõ.
Trang Chí Hi: “...”
Cũng may trời lạnh không có ai trong sân, bọn họ mới có thể lướt qua từng nhà một mà bình luận, nếu như ngồi bình luận ở trong phòng, cảm giác cứ thiếu đi vài phần cảm giác nghi thức..