Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đối với con heo ăn mất cải thìa nhà mình thì người ba cũng không quá thích.
Nhưng mà nếu như nói không thích thì cũng không phải, ông ấy rót cho con rể mình một cái, sau đó lại rót cho con trai, nếu không thì mọi người cũng chẳng ai nói là điệu kiện nhà mẹ đẻ của Minh Mỹ tốt.
Lời này cũng không phải là giả, trước kia Minh Mỹ còn là học sinh thì ba Minh đã chạy xe vận tải lớn, mẹ của Minh Mỹ là người bán vé xe buýt, đó được gọi là vợ chồng công nhân viên.
Sau đó anh trai của Minh Mỹ cũng đến ga tàu hỏa làm việc, nhưng cũng là người bán vé ở ga tàu hỏa, có thể nói là cả nhà đều làm việc có thể diện, lương thu vào cũng không ít.
Mặc dù sau này Lam Linh nhường lại công việc cho con gái nhưng mà điều kiện sinh hoạt của nhà họ vẫn rất tốt.
Rốt cuộc, ba Minh chính là người chạy xe vận tải lớn, vào thời buổi này nếu như làm được tài xế như vậy thì cũng được coi là một công việc rất có thể diện, nếu như anh mà có thể ra bên ngoài chạy xe chuyển hàng như vậy thì sẽ phải là nhiều việc hơn.
Nhà anh có điều kiện không kém, cũng chính là không kém ở điểm này.
“Nào, nào nào, con rể, ba nói cho con biết, con bé chưa từng chịu uất ức ở trong cái nhà này, nếu như con mà khiến con bé ấm ức thì ba liền đánh con…”
“Ba nuôi lớn con gái thật tốt, mới hai mươi mấy tuổi đã phải gả chồng, con nói xem con có phải đồ phá hoại không? Con nói xem làm sao mà lại có thể nhìn trúng một đứa nhóc thúi như con? Nếu như chỉ nhìn mặt thì chắc chắn là con đẹp, mấy đứa con gái thì thường thích đồ đẹp như vậy.
Hồi còn nhỏ con bé có nhìn thấy một cây kim vàng, không biết người khác có muốn hay không nhưng mà vừa nhìn thấy thì con bé liền không rời mắt mà nắm chắc không thả lỏng…”
“Ba thấy thằng nhóc là con miệng lưỡi trơn tru nhưng mà cũng có điểm khiến cho ba cảm thấy yên tâm, nếu mà ba biết được con trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài thì ba sẽ đánh chết con! Ba nói cho con biết, ba có rất nhiều anh em, có thể thu thập được con, việc thu thập con chỉ giống như việc thu thập một con gà con thôi…”
“Nếu như con như vậy thì ba có thể đánh con cả một trăm…”
Ba Minh mới uống được nửa non ly rượu liền say, sau đó không còn vẻ mặt lãnh khốc như khi anh mới vào cửa mà thay vào đó là ông mang vẻ mặt phiền muộn, bắt đầu nói nhảm.
Sống lưng Trang Chí Hi ngồi thẳng lên mang một bộ dáng khiêm tốn nghe lời, ba Minh vẫn còn đang nói liên tục, Lam Linh liếc nhìn chồng mình một cái sau đó lại liếc nhìn con rể, bà ý vị thâm trường sau đó bật cười…Bà nói: “Được rồi, ông ăn cơm thì ăn cơm đi hù dọa con rể làm cái gì, đứa con rể này tôi thấy cũng rất tốt.
”
“Hừ, tục ngữ nói cũng đúng, mẹ vợ càng xem càng thấy vừa lòng con rể, tôi thấy bà đây là không có lập trường.
” Ba Minh lại làm một ngụm, ánh mắt càng thêm mê ly: “Tóm lại, tóm lại, nếu như bắt nạt con gái của tôi thì tôi sẽ xách rìu đến của dạy dỗ lại cậu…”
Trang Chí Hi: “Được được được, nếu như con làm chỗ nào không tốt thì ba cứ việc đến dạy dỗ lại.
”
Ba Minh trừng mắt: “Cậu còn muốn không làm tốt sao?”
Trang Chí Hi liền nhanh chóng sửa miệng: “Con đảm bảo là sẽ làm tốt! Ba yên tâm, con nhất định sẽ không để cho ba có cơ hội dạy dỗ con.
”
Ba Minh tiếp tục trừng mắt: “Tôi là ba vợ của cậu, ngay cả cơ hội giáo dục cậu cũng không có sao?”
Trang Chí Hi: “Được chứ, chuyện này sao không được? Ba cứ yên tâm giáo dục, con nghe ba hết.
”
Ba Minh: “! Vậy thì còn nghe tạm được.
”