Mã Diện cũng dụi mắt.
Cố Thanh Hoan ngơ ngác, ngoài việc cứu người trước khi chết, cô cũng không làm việc tốt gì khác, sao lại đột nhiên tăng thêm nhiều công đức như vậy?
Nhân viên bên trong cũng hoảng hột, vội vàng gọi điện thoại đường dây nóng của Diêm Vương, báo cáo sự việc của Cố Thanh Hoan lên trên.
Cố Thanh Hoan được mời đến một căn phòng VIP sang trọng bên trong.
Nhân viên lập tức mang trái cây, bánh ngọt và trà nước đến, thái độ vô cùng hòa nhã.
Diêm Vương cũng đã lâu rồi không xử lý vụ lớn như vậy, tâm tình rất tốt.
“Sau khi cô cứu đứa bé đó, gia đình nó để cảm tạ ân đức của cô, đã quyên góp chín tỷ tệ cho vùng núi nghèo khó nhân danh cô.
Xây cầu, làm đường, xây trường học, cải thiện điều kiện ở vùng núi, giúp trẻ em vùng núi thoát khỏi cảnh nghèo khó, mang lại lợi ích cho vô số người.
Họ còn mời cao tăng tụng kinh siêu độ, đặt bài vị của cô trong nhà, ngày ngày thắp hương cúng bái.
Vì vậy mà công đức của cô tăng lên đột ngột.” Diêm Vương giải thích.
Trong lòng Cố Thanh Hoan có chút cảm động, cũng không uổng công mình bỏ mạng cứu người.
Tuy lúc sống cô cũng coi như là một food blogger khá nổi tiếng, nhưng từ khi vào nghề đến giờ cũng chỉ kiếm được vài triệu tệ, sau khi mua biệt thự lớn, trong người chỉ còn lại khoảng ba trăm nghìn tệ tiền tiết kiệm.
Còn người ta một lần ra tay là chín tỷ, nhiều tiền như vậy, cả đời cũng không tiêu hết, cho cô thì tốt biết mấy, tiếc là cô không có mạng hưởng, chỉ có thể nằm mơ thôi.
Nghĩ đến căn biệt thự lớn mình vừa mua, Cố Thanh Hoan đau lòng ba giây, cô còn chưa ở đủ một tháng.
Lần này coi như là một mình cô tạo phúc cho mọi người, Cố Thanh Hoan tự an ủi mình.
Diêm Vương xoa tay, có chút ngại ngùng nói tiếp: “Chỉ là bây giờ có một vấn đề nan giải, với công đức của cô, đáng lẽ phải sắp xếp cho cô một kiếp sau rất tuyệt mới phải.
Nhưng mà suất này năm mươi năm mới có một, không may là năm ngoái có một người làm việc thiện trăm kiếp, có mười vạn công đức, ta liền cho anh ta suất đó.
Bây giờ cô chỉ còn hai con đường, một là đợi năm mươi năm nữa, hai là đầu thai vào một gia đình giàu có bình thường, cô chọn thế nào?”
Cố Thanh Hoan suy đi tính lại, thấy hai lựa chọn này đều không được tốt lắm, nếu Diêm Vương không nhắc đến kiếp sau tuyệt vời kia, cô đã chọn gia đình giàu có bình thường rồi.
Nhưng ông ta đã nhắc đến, Cố Thanh Hoan không muốn chọn cái kém hơn.
Giống như trái cây trên bàn này, nếu không có dâu tây, cô có thể sẽ chọn táo hoặc lê, nhưng có dâu tây ngon hơn, cô đương nhiên phải lấy dâu tây.