Thập Niên 70 Mẹ Xinh Đẹp Hàng Ngày Nuôi Con


Nhóm dịch: Thất Liên HoaNhưng tiếc là cơ thể này không được khỏe mạnh cho lắm, cũng có thể là do niên đại này gây nên, nhà nhà không ai được ăn ngon mặc ấm.

Bởi vì mẹ chồng không đồng ý mối hôn sự của Cố Thanh Hàn với nguyên chủ, hơn nữa vì cô sinh ra con gái nên bà ta cảm thấy như bị thua lỗ.

Vậy nên lúc ở cữ mẹ chồng không qua giúp đỡ thì không nói đi, bà ta lại còn đánh nguyên chủ một trận chỉ vì ăn thêm mấy lát đu đủ và trứng gà nữa.

Sau đó nguyên chủ mặc căn bệnh hậu sản.

Cô thường xuyên đổ mồ hôi, mệt mỏi đau eo đau lưng, có đôi khi đi đứng cũng khó khăn.

May thay một tháng nay cô “Hết ăn lại nằm” nên cuối cùng sức khỏe mới khá lên một chút.

Nhưng mà nguyên chủ và cô có dáng mạo khá giống nhau, đều là gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, lông mày rậm, mắt hơi xếch lên, khuôn mặt xinh đẹp thanh thoát, da thịt trắng nõn.

Nhưng mà cơ thể của nguyên chủ khá gầy gò, trông cứ như một đóa bạch liên hoa cần được bảo vệ vậy.


Về điểm này thì hơi khác cô một chút.

Trước đây cô được ăn no, cả nhà không phải nhịn đói, hơn nữa công việc làm ăn thuận lợi nên cô rất khỏe mạnh, ngày nào cũng chạy bộ luyện tập nên ít khi bị bệnh.

Hôm nay nhìn mình trong gương, dường như cô lại tìm về được khí thế trước kia của mình, ánh mắt kiên định, không có cảm giác yếu ớt gió thổi là gục đó.

Ôn Noãn không suy nghĩ gì nhiều, nhân dịp đứa bé vẫn chưa tỉnh lại, cô bèn đến nhà bếp.

Nhưng Triệu Ngũ Châu vì đề phòng cô ăn vụng nên trong bép chỉ còn mấy miếng đồ ăn thừa chứ đừng nói gì đến bột mì trứng gà và gạo.

Mya thay mỗi tháng Cố Thanh Hàn sẽ gửi tiền trợ cấp về hai lần, có đôi khi còn gửi riêng cho cô một phần nữa.

Bây giờ cô vẫn còn một chút tiền và phiếu lương thực, không đến nỗi chết đói trong nhà…“Oa oa oa…”Tiếng khóc quen thuộc khiến Ôn Noãn lấy lại tinh thần, cô nhanh chóng về phòng, sau đó ôm lấy đứa bé đang khóc òa trên giường gỗ.

Đứa bé mới sáu tháng, gương mặt bụ bẫm, ngón tay tròn vo, cả người tỏa ra hương sữa ngọt ngào.


Ai cũng phải mềm lòng cả.

Đứa trẻ cảm nhận được sự ấm áp khi được ôm vào lòng nên lập tức dừng khóc.

Ôn Noãn bế đứa bé, sau đó thấp giọng dỗ dành cô bé: “Ngoan nào ngoan nào, không khóc nhé, mẹ ở đây rồi.

”Sau khi Ôn Noãn nói xong câu đó, đứa trẻ dừng khóc hẳn, ngước đôi mắt ngấn lệ to tròn nhìn Ôn Noãn rồi đột nhiên cười cười.

Ôn Noãn thấy dáng vẻ dễ thương đó của đứa bé, cô cười nói một câu: “Nhóc con này, con tỉnh đúng lúc lắm, đi thôi, mẹ dẫn con ra ngoài ăn ngon.

”Không biết nhóc con có nghe hiểu không nhưng nghe thấy giọng nói quen thuộc của Ôn Noãn, cô bé lại đột nhiên cười hì hì, còn phát ra tiếng bi bô nữa.

Ôn Noãn tắm rửa sơ cho đứa bé rồi lấy dây thắt lưng trên giường.

Cô bế con trong lòng, sau đó thuần thục thoăn thoắt tay chân đeo con gái ra sau lưng.

Cô bé được cõng sau lưng hưng phấn vùng vẫy hai cái, cười hì hì.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận