“Tôi đã ổn hơn nhiều rồi.
” Hải Đường đáp lại, chào hỏi người kia xong rồi cô liền đi rửa mặt.
Sau khi bác gái thấy cô rời đi, thì lặng lẽ kề tai nói thầm với người bên cạnh: “Tôi thấy tinh thần của con bé này tốt hơn nhiều rồi, có phải vì vậy mà nó mới từ chối cho nhà họ Trịnh nhận nuôi Đô Đô không?”“Tôi không nghĩ vậy, sáng nay khi Triệu Thúy Xuân đến tìm bí thư chi bộ thì gặp thím Vương, tôi thấy hai người đó đang bàn bạc chuyện đối tượng của Hải Đường đấy.
”Người nọ đáp lại: “Nếu thật sự gả đi, tôi thấy thà đưa đứa trẻ cho nhà họ Dương nuôi còn tốt hơn nhà họ Trịnh.
”Bác gái kia giật mình, vội nắm lấy người kia nói: “Bà đừng có nói chuyện này trước mặt người nhà họ Dương đấy, con trai nhà người ta mất tích vốn đã buồn lắm rồi, bà còn tính nhét một đứa trẻ không biết có phải cháu họ không cho họ, coi chừng họ xé bà ra đó.
”Người nọ vội im miệng, nhanh chóng đi giúp đối số.
Tuy nhà họ Nhạc nghèo nhưng dù sao mấy năm nay vẫn đều cho từng người quản lý việc nhà, Triệu Thúy Xuân thì vẫn luôn không chịu chia nhà, nhưng mỗi khi có tiền dư sẽ mua thêm một ít đồ đạc để trong nhà, vì vậy mấy cái xoong nồi gáo chậu gì đó đều có thể chia thành ba.
Còn lương thực thì không cần phải nói, bây giờ cũng đã gần tháng tám, đợi ăn tết rồi chia cũng được giờ không có bao nhiêu, lương thực sau vụ thu năm nay vẫn còn ở trên đồng.
Phương pháp phân chia dựa trên điểm công việc của mỗi người được ghi nhận trong đại đội, đến lúc đó người nào làm nhiều thì nhận nhiều.
Tôi hôm qua người nhà họ Nhạc đã tự kiểm kê, cho nên hôm nay bọn họ đến đây cũng không cần tốn quá nhiều thời gian, đối chiếu số liệu xong, nhìn mọi người đều không có ý kiến gì nữa, bọn họ biết giấy xác nhận cho từng gia đình, sau đó đóng dấu rồi đi.
Nhà cũng chia ra rồi, nhưng hiện tại chỉ có một phòng bếp, cho nên hôm nay vẫn dùng chung phòng bếp.
Tô Lan được chia nhà phía tây nên trong lòng cô ta khó chịu, khi thấy Triệu Thúy Xuân vội vàng đi vào phòng bếp cũng không muốn đi, ôm đầu hừ hừ đi về nhà mình.
Hải Đường nhìn Nhạc Quốc Hoa đang dọn đồ vào nhà, phía sau cậu ta còn có một cái đuôi nhỏ đi theo, bận lên bận xuống cứ như là ông cụ non ấy.
Cô không giúp được gì nên đi về phía phòng của hai người, sau đó gõ cửa một cái hỏi: “Nhạc Quốc Hoa, hôm nay mình có vào núi được không?”.