Lông mi dài của nhóc con nhíu lại, âm thanh non nớt nghe có chút không quá vui vẻ, Hải Đường cúi đầu nhìn cậu nhóc cười, lên tiếng đáp lại: “Có thể nha, chúng ta không đợi cô ấy nữa.
”Đô Đô ồ một tiếng: “Thật hay giả ạ, không đợi dì ấy nữa sao?”“Không đợi.
” Hải Đường nói xong, trực tiếp dắt bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc bước đi: “Đi nhanh một chút, bằng không một lát nữa cô ấy sẽ đuổi theo kịp đấy.
”Nhạc Quốc Hoa bối rối một lúc, đuổi theo cô: “Chị, chúng ta thật sự không chờ chị Phương Phỉ à?”Hải Đường liếc cậu một cái, nhướng mày, hừ một tiếng: “Chờ cô ta làm gì?”“Không phải chị vừa mới nói…” Ánh mắt Nhạc Quốc Hoa hiện lên sự khó hiểu, gãi đầu một cái, không phải chính chị vừa mới nói với người ta là sẽ chờ sao?Hải Đường nhìn Nhạc Quốc Hoa, trong ánh mắt thoáng hiện lên ý cười ranh mãnh: “Đó là vừa rồi, vừa rồi đã qua, bây giờ chị không đợi.
”Một người từng là chị em tốt, trước kia vạch rõ giới hạn với mình, sau đó hiện tại lại chạy tới thân thiết với mình mà không thể hiểu được, đây vốn là một chuyện khiến người ta nghi ngờ, nhưng khi cô giải quyết mối nghi ngờ này, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Nhạc Quốc Hoa líu lưỡi không nói nên lời: “Như vậy…”Còn có thể như vậy sao?Đô Đô nhìn cậu dường như vẫn còn do dự, kéo kéo vạt áo của cậu, vẻ mặt lo lắng, cố nén giọng nói: “Cậu, mau đi thôi, không thì một lát nữa dì kia sẽ đuổi kịp đó.
”Hải Đường cũng không giải thích thêm với Nhạc Quốc Hoa, trực tiếp ôm lấy nhóc con, vội vàng thúc giục cậu đi.
Nhạc Quốc Hoa lấy lại tinh thần, nhìn cô ôm đứa trẻ rảo bước đi về trước, không mang theo dáng vẻ thở không ra hơi, ngây ngô một chút nào.
Hai ngày này hình như chị của cậu có chỗ không đúng lắm, nhưng ngoại trừ nói nhiều một chút, người nhìn cũng có tinh thần một chút ra, dường như cô cũng không những điểm dị thường gì khác.
Chẳng lẽ trước kia thuốc tây mà bác sĩ Lạc kê thật sự đã chữa hết bệnh tâm lý của cô sao?.