Hải Đường “a” một tiếng, trong lòng kinh ngạc, mấy người kia trúng độc ư?Trời, vậy mà nhóc con lại nói trúng!Những loại nấm kia có độc?Hải Đường theo bản năng quay đầu nhìn nhóc con một cái, chắc là hôm nay quá mệt mỏi, cậu nhóc vốn luôn luôn hiếu động lúc này được Nhạc Quốc Hoa ôm ở trong ngực không nhúc nhích, mí mắt miễn cưỡng mở ra, ngơ ngác nhìn về phía trước, bộ dáng ngoan ngoãn quá mức.
Trong lòng cô như đông cứng lại, lúc này cho Nhạc Quốc Hoa một ánh mắt, hai người vòng qua mọi người đi thẳng vào phòng chính.
Người trong sân rất nhanh đã tản đi, Triệu Thúy Xuân đi vào từ trong sân, mặt đầy lo lắng nói: “Hôm nay các con đi hái nấm sao? Mau vứt đi, đừng ăn!”Nghe nói phải vứt nấm đi, Đô Đô liền tỉnh táo một chút, cậu nhóc mở to mắt trực tiếp chạy tới bảo vệ cái sọt kia, quay đầu nói: “Không thể vứt đi, nấm là bọn cháu nhặt, rất cực khổ, không thể vứt.
”Triệu Thúy Xuân nhìn thân hình nhỏ bé của cậu nhóc nằm ngửa ở phía trên cái sọt, không nhịn được cười nói: “Cả nhà thím Lệ Hoa bọn họ vì ăn nấm hái hôm nay mà nôn thốc nôn tháo, được đưa đi bệnh viện rồi, quá dọa người.
”“Nấm bọn con hái đều là nấm thường gặp.
” Nhạc Quốc Hoa vội vàng ôm Đô Đô lại, sau đó lại len lén lấy hai cây nhân sâm hoang dã kia ra đưa tới: “Mẹ nhìn xem, còn nhặt được cái này.
”Triệu Thúy Xuân nhận lấy đồ, nhìn một hồi: “Đây là cái gì?”Nhạc Quốc Hoa đi ra bên ngoài nhìn một cái, thấp giọng nói: “Nhân sâm hoang dã.
”Triệu Thúy Xuân nghe vậy thì sửng sốt một chút, hí hoáy vật trong tay một lúc, sau đó mừng rỡ trong lòng, nhân sâm ở núi này là vật hiếm có, bà gả tới thôn Ngân Hoa lâu như vậy, chỉ nghe nói qua hai lần là có người nhặt được đem đi bán, không nghĩ tới người thứ ba lại là nhà bọn họ!“Vừa vặn mai là ngày họp chợ, phải mau chóng cầm hai cây nhân sâm này đem đi bán, xem xem có thể cầm về bao nhiêu tiền.
” Bà vui vẻ nói.
.