“Không phải… Không phải… Không phải đâu Giai Giai!”
Mặt Vu Hải Vân trắng bệch, bắt đầu giải thích, nói rằng bà ta không hề làm chuyện này.
Sự việc hôm nay, chỗ nào cũng thấy kỳ lạ.
Cố Giai Giai và Tống Chí Thành kỳ lạ, người gọi bọn họ đến đây là Vu Hải Vân thì càng thêm khả nghi hơn.
“Nhanh lên, mau giữ Cố Giai Giai lại, con bé muốn tự tử!”
Không biết ai hét lên, mọi người không dò xét Vu Hải Vân nữa, quay đầu ba chân bốn cẳng kéo Cố Giai Giai lại.
“Cố Giai Giai, bình tĩnh lại đi.”
“Đúng vậy, còn chưa rõ mọi chuyện thế nào mà, cho dù là thật… Vẫn còn bố của con mà, ông ấy có thể làm chủ cho con.”
“Đúng vậy, đúng vậy.
Giai Giai, con đừng nghĩ quẩn, bố ruột con chỉ có một đứa con, con phải sống cho tốt.
Con là con của liệt sĩ, con phải dũng cảm.”
Mọi người mồm năm miệng mười khuyên nhủ Cố Giai Giai, dáng vẻ cùng chung mối thù, xem Tống Chí Thành và Vu Hải Vân cùng một giuộc, là hai kẻ cặn bã đáng khinh.
Thấy mọi người an ủi Cố Giai Gia, mặt Vu Hải Vân trắng bệch không còn chút máu.
Tống Chí Thành đang âm thầm mặc quần áo cũng bị mọi người đánh cho một trận, cô âm thầm thỏa mãn.
Haha, trò hay chỉ vừa mới bắt đầu.
Lần này Cố Giai Giai muốn Tống Chí Thành và Vu Hải Vân phải nếm thử tư vị thân bại danh liệt.
Trong lúc Tống Chí Thành bị mọi người hùng hổ đánh cho một trận, thì anh ta chợt hét lên: “Báo cảnh sát đi! Tống Chí Thành tôi đây không phải người như vậy.”
Lúc này, nhân vật nữ chính trong truyện mà Cố Giai Giai đang mong chờ rốt cuộc xuất hiện.
Nữ chính trong truyện Cố An là một cô gái rất đẹp.
Hai bím tóc đen nhánh, mặt trứng ngỗng, mắt hạnh linh động, dáng người cao gầy, cho dù Cố An chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng nhìn không hề tầm thường.
Cố An xuất hiện, khiến tình cảnh hỗn loạn đột nhiên yên tĩnh lại.
Mọi người đang an ủi Cố Giai Giai nhìn nhỏ yếu đáng thương.
Rồi họ lại nhìn Cố An duyên dáng yêu kiều.
Sau đó lại nhìn Tống Chí Thành mặt mũi sưng húp, quần áo không chỉnh tề…
Họ nghĩ đến mối quan hệ phức tạp của họ, mọi người lập tức nghẹn lời, không biết nói gì cho phải.
Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng rơi lên người Cố An.
Họ muốn biết cô ta đến đây làm gì?
Phải biết rằng đây là nhà của Sư Đoàn Trưởng Cố.
Năm đó, mẹ của Cố An là Phùng Thanh ly hôn với Sư Đoàn Trưởng Cố Giang, bà ta chửi mắng rất hung ác, nói rằng cho dù bà ta chết đói, cũng sẽ không bước vào nhà Sư Đoàn Trưởng Cố nửa bước.
Đã nhiều năm như vậy, từ khi Phùng Thanh và Cố Giang ly hôn.
Cố An và mẹ mình đến nông thôn sống, từ trước đến giờ chưa về gặp Cố Giang lần nào.
Mọi người không hiểu nổi, tại sao hôm nay Cố An lại xuất hiện ở đây?
Bị mọi người nhìn chằm chằm, cho dù Cố An tâm vững như thạch nhưng vẫn thấy hơi mất tự nhiên.
Tay Cố An nắm chặt góc áo rồi chần chờ nhìn về phía Cố Giai Giai.
Cố Giai Giai bị Cố An dùng ánh mắt chất vấn, cô chưa kịp mở miệng nói gì, thì Tống Chí Thành ở phía sau mặc quần áo xong thì xông ra khỏi đám người, đi đến cạnh Cố An.
“An An, em nghe anh giải thích.
Mọi chuyện không như em thấy đâu.
Anh và Cố Giai Giai không xảy ra chuyện gì hết.
Anh căn bản không thích cô ta.”
“Từ đầu đến cuối, anh chỉ thích mỗi mình em! Anh xin thề, anh không làm gì có lỗi với em cả!”
Tống Chí Thành nắm chặt tay Cố An, lo lắng giải thích tất cả mọi chuyện với Cố An.
Cố An vô cùng kinh ngạc: “...”
Ban đầu Cố An chỉ chú ý đến Cố Giai Giai, cho nên không hề chú ý đến Tống Chí Thành cũng ở đây.
Chuyện gì thế này?
Vì sao Cố Giai Giai nói có chuyện tìm mình, khi mình đến đây thì lại thấy bạn trai quần áo lộn ở trong phòng?
Trái tim Cố An trùng xuống.
Cố An rút mạnh tay mình về, cắn môi, tránh xa Tống Chí Thành, yên lặng đợi Cố Giai Giai giải thích với mình.