Khi Bạch Lộ Châu tỉnh lại, cô đang nằm trong căn phòng trước khi xuất giá.
Góc tường kê san sát nhau sáu chiếc tủ quần áo chạm trổ gương soi toàn thân mới tinh, mặt gương khắc hình lá trúc, là kiểu hoa văn thời thượng mới xuất hiện vào giữa cuối những năm 70.
Hồi đó vừa mới đính hôn với Hạ Kỳ Thâm, ba mẹ đã bỏ ra một nghìn hai trăm đồng để sắm đồ hồi môn.
Cô còn nhớ để mua được chiếc tủ gỗ hương này, gia đình bác cả đã làm phiền ba cô nửa tháng không được yên thân.
Nghĩ đến Hạ Kỳ Thâm, trước mắt cô lập tức hiện lên hình ảnh anh đuổi theo cô nhảy từ trên sân thượng xuống, vươn tay về phía cô, đôi mắt đỏ ngầu, không khỏi thấy đau nhói trong lòng.
Vất vả cả đời, liên lụy đến sự nghiệp của chồng, con gái mười lăm tuổi mang theo hận ý bỏ nhà ra đi, quanh năm suốt tháng đi tàu hỏa, mắc đủ thứ bệnh, cuối cùng còn mắc chứng trầm cảm nặng, ôm con trai nhảy lầu.
Nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, Bạch Lộ Châu lắc lắc đầu, xác định mình thực sự đã được tái sinh.
Cô cẩn thận ngồi dậy, dựa vào đầu giường, trên người vẫn còn đắp chăn bông in hoa vụn.
Một cô gái tết tóc bím đuôi sam buộc bằng dây đỏ, đôi mắt hạnh nhân đẩy cửa bước vào, nở nụ cười: "Lộ Châu, em tỉnh rồi à? Chị còn cố tình bước nhẹ chân nữa cơ.
"
Cô từng nghĩ kiếp trước mình xui xẻo, làm gì cũng gặp vận rủi, thỉnh thoảng mất kiểm soát cảm xúc, thậm chí còn oán trách chồng, oán trách cha mẹ.
Sau khi chết mới biết thủ phạm thực sự lại là chị họ Bạch Trân Châu trước mắt.
Thế giới này là một câu chuyện ngọt ngào, tên là [Kiều sủng vượng phu ngọt thê], nữ chính chính là Bạch Trân Châu, còn cô thì là kẻ làm nền của cô ta.
Bạch Trân Châu là con gái thứ ba của bác cả, hai người sinh cùng năm cùng tháng, tên cũng giống nhau.
Điểm khác biệt là nhà bác cả đông con và trọng nam khinh nữ, học hết cấp hai thi mấy lần tuyển dụng công nhân đều không đỗ, hiện tại đang làm hộp diêm trên thành phố, còn cô là con một, từ nhỏ thành tích đã xuất sắc, học cấp ba đã được chọn vào đoàn văn công, được ba mẹ nâng niu trong lòng bàn tay.