Thập Niên 70 Mỹ Nhân Nữ Phụ Trọng Sinh Không Muốn Phải Hy Sinh


Nhà mình đông người mà nhà lại nhỏ, đến giờ vẫn chưa có một chiếc giường riêng, ngôi nhà được chia cho thím hai lại rộng rãi, căn phòng dành riêng cho bà nội hiện đang trống, cô ta đã sớm muốn đến ở rồi, đáng tiếc thím hai không cho.

Hiện tại cô ta vì sắc thuốc cho Lộ Châu mà bị bệnh, thím hai không còn lý do gì để từ chối nữa, hơn nữa dạo gần đây Lộ Châu ở nhà dưỡng bệnh, buổi tối chắc chắn sẽ hầm không ít canh thịt đồ bổ, thế nào cũng được hưởng ké chút ít.

Huống chi ở chung với nhau, muốn tiền cũng tiện hơn, biết đâu còn tìm được chỗ giấu tiền, kiếm thêm được chút tiền, xuống nông thôn sẽ đỡ khổ hơn, tương lai chồng cô cũng có thêm chút vốn khởi nghiệp.

Càng tính toán trong lòng càng phấn khích, tần suất nhìn về phía đầu ngõ tăng vọt.


Bên tai truyền đến tiếng xe đạp, quay đầu nhìn thấy chú hai đã về, lập tức ra sức quạt gió, biểu hiện vô cùng nghiêm túc, thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng, giả vờ như đã chịu tội lớn.

Đợi đến khi xe đạp dừng lại, Bạch Trân Châu lại ho khan yếu ớt vài tiếng, co rúm vai, nở nụ cười ngoan ngoãn: "Chú hai, chú đi làm về rồi, Lộ Châu đỏng đảnh, ngửi thấy mùi thuốc bắc buồn nôn, cháu ngồi đây sắc thuốc cả buổi chiều, hôm nay gió lớn, lạnh quá.

"
Nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Trân Châu, lửa giận trong lòng Bạch Việt Minh bùng lên.

Thà thổi gió tây bắc cả buổi chiều chịu lạnh, cũng phải sắc thuốc này ra để hại con gái ông, ông chưa từng biết, đứa cháu gái bình thường trông ngoan ngoãn, trong lòng lại độc ác đến vậy!

Bạch Việt Minh đột nhiên giơ chân đá đổ bếp than, thuốc bắc lập tức đổ tung tóe khắp sàn nhà.

Bếp than nằm trên mặt đất tiếp tục cháy, ông túm lấy gói thuốc còn lại bên cạnh, túm lấy Bạch Trân Châu đang sợ hãi, sải bước đi ra ngoài.

Bạch Trân Châu sợ không còn chút máu nào trên mặt, tay bị Bạch Việt Minh bóp đau điếng, cô ta ré lên: "Á! Chú hai! Chú làm gì vậy!"
Thấy phía trước là Cát Thường Tuệ đạp xe về, cô ta hét lớn hơn, vùng vẫy: "Thím hai! Chú hai đang làm gì vậy!"
Nhưng Bạch Việt Minh là bộ đội xuất ngũ, lại thường khuân vác bốc xếp, một người lười biếng ngồi mát ăn bát vàng như cô ta sao vùng vẫy được, vùng vẫy nửa ngày, vẫn không nhúc nhích được chút nào, bị lôi ra ngoài.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận