Cát Thường Tuệ mặt lạnh như tiền, không thèm để ý, đạp xe đến trước cửa nhà, sợ xảy ra hỏa hoạn, bà ấy đỡ bếp than đổ trên mặt đất dậy.
Bạch Lộ Châu lấy sợi dây trong giỏ xe ra, xỏ thành nút thòng lọng, sáo vào miệng ấm thuốc bắc, sau đó dùng sức kéo về hai bên, thắt chặt hoàn toàn, xách lên.
Dọn dẹp xong bếp than, nhìn thấy thuốc bắc đổ đầy sàn nhà, Cát Thường Tuệ không còn tâm trạng dọn dẹp nữa, dặn dò con gái: "Cẩn thận bỏng, ba con cũng vậy, một khi nóng nảy là không dùng được não, không mang bằng chứng qua đó, chỉ dựa vào miệng thì nói rõ được sao?"
Hai mẹ con đạp xe cũng không đuổi kịp bước chân của Bạch Việt Minh, có thể thấy ông tức giận đến mức nào.
Khu tập thể nhà máy dệt may có mấy chục hộ dân, nhà nhỏ người đông, đồ đạc chất đầy sân, thậm chí chất đến tận ngoài cổng, chỉ để lại một lối đi đủ cho xe đạp, lộn xộn chật hẹp, đông đúc không chịu nổi.
Đỗ xe đạp ở ngoài sân, hai mẹ con vừa đi vừa nhấc những bộ quần áo chưa được thu vào trên dây phơi, cẩn thận bước từng bước, tránh giẫm nát đồ đạc bên cạnh, đi vào sân.
Nhà Bạch Việt Quang ở tầng một, Bạch Việt Minh kéo cháu gái vào sân lớn, rất nhiều người nhìn thấy.
Mặc dù không có người vây quanh ở cửa nhưng một số bà lão đang ngồi ở cửa nhà nhặt rau, những đứa trẻ vừa tan học đang giúp gia đình vo gạo, những người phụ nữ đang xào rau dưới cửa sổ, hai ba người đàn ông đang ngồi xổm hút thuốc, tay làm việc, mắt và tai cũng không rảnh rỗi, luôn chú ý đến nhà họ Bạch.
"Có phải Tiểu Tam chạy đến trước mặt chú nói chuyện đồ nội thất, khiến anh không vui không? Thằng hai, trẻ con không hiểu chuyện, chú đừng chấp thật.
"
"Hừ, nói thì sao, đáng để chú tức giận như vậy sao?"
Vừa vào cửa đã nghe thấy cuộc đối thoại của bác cả và thím cả, ngôi nhà có hai phòng một phòng khách, phòng khách được ngăn thành hai phòng bằng một tủ quần áo lớn, nấu cơm ở bếp dựng ngoài cửa sổ, lúc này cửa sổ mở, cả căn phòng toàn mùi dầu mỡ.
Trong ngôi nhà này có tám người.