Nghe vậy, Bạch Việt Quang đang ngồi dưới đất lập tức ngừng thở hổn hển, trên mặt lộ vẻ khó tin, càng không nói đến những người khác đều kinh ngạc đến mức dừng cả động tác.
Từ Hồng Mai trợn mắt nhìn con gái ở góc tường, liên tục lắc đầu: "Không thể nào, chú hai! Nếu Lộ Châu có thể trở thành nữ chính thì cả nhà chúng ta đều có mặt mũi, hại Lộ Châu thì chúng ta chẳng được lợi gì!"
"Chú hai, gần đây nhà mình có oán trách các người vì đã bỏ ra một nghìn hai trăm đồng để mua đồ hồi môn cho Lộ Châu nhưng cũng chỉ là phàn nàn trên miệng, chúng ta làm sao có thể làm chuyện như vậy.
"
"Ba, không phải ba bảo chị ba đi chứ!"
Anh họ chị họ lần lượt lên tiếng, Bạch Việt Quang nghe thấy câu hỏi của con trai út, nhất thời quên mất việc đang giả vờ nằm dưới đất, chống tay đứng phắt dậy, mở miệng mắng:
"Nói bậy! Cả đời này tao chưa từng làm chuyện mất đức như vậy!" Mắng xong, ông ta nhìn về phía con gái út ở góc tường: "Con nói đi! Chuyện gì xảy ra! Con thật sự động tay động chân vào thuốc của Lộ Châu?!"
Bạch Trân Châu liên tục xua tay, nước mắt lưng tròng, yếu ớt nói: "Không có không có, con chỉ lấy thuốc theo đơn thuốc thôi, Lộ Châu là em gái ruột của con, con đương nhiên muốn em ấy ngày càng tốt, sao có thể hại em ấy!"
"Chú hai, có phải nhầm lẫn gì không?"
"Nhầm lẫn cái gì, chú Lưu nói đơn thuốc này không phải chữ của chú ấy, nhìn là biết đã bị đổi rồi!" Bạch Việt Minh cầm lấy lọ thuốc trên bàn, nhìn đứa cháu gái đang khóc như mưa như gió nói:
"Đã sắc xong mà mùi nhân sâm vẫn nồng như vậy, mọi người đều ngửi thấy chứ? Giỏi lắm Trân Châu, bỏ không ít công sức đi tìm hiểu về thuốc bắc nhỉ? Không chết người nhưng có thể khiến Lộ Châu không được làm nữ chính, con tính toán giỏi thật!"
"Chú hai, sao chú có thể oan uổng con như vậy.
" Bạch Trân Châu đứng dậy trong tủi thân, cầm đơn thuốc liếc mắt nhìn: "Hôm qua con làm nhăn đơn thuốc, bảo Chí Thành viết lại một lần, con căn bản không biết đan sâm có tác dụng gì, tam thất lại có tác dụng gì.
"