Bà lão trợn mắt mắng: "Đồ hỗn trướng, tao không đi, ba người chúng mày một tháng kiếm được hơn một trăm đồng, chỉ cho tao mười cân gạo?"
"Nếu mẹ không muốn, mẹ cứ đi kiện con.
"
Việc đơn thuốc của Lộ Châu bị đổi khiến Bạch Việt Minh vô cùng đau lòng, tiền trợ cấp khi đi lính đều đưa cho bà lão, đến khi chuyển ngành, tiền đã sớm tiêu hết vào người anh cả, trong lòng nghĩ đến một nhà không nói hai lời, mình có năng lực, trợ cấp cho anh cả là điều nên làm.
Sau khi chuyển ngành được phân công công tác, cả tiền lương của vợ cũng thường xuyên lấy ra để trợ cấp cho nhà anh cả.
Không ngờ lại nuôi ra một đứa bạch nhãn lang dám ra tay với con gái mình!
"Mẹ kiện xong, khu phố sẽ cưỡng chế bắt con nuôi mẹ nửa tháng, rồi bắt anh cả nuôi mẹ nửa tháng, như vậy lại đỡ tốn sức cho con.
"
"Mày là đồ vô lương tâm! Tao còn không phải là vì mày sao!" Bà lão rơi nước mắt: "Mày không có con trai, Lộ Châu lấy chồng rồi sẽ không ở bên cạnh, bây giờ không đối xử tốt với mấy đứa cháu trai, già rồi người ta dựa vào đâu mà nuôi mày?"
"Tuổi đã cao nên hưởng phúc.
" Bạch Lộ Châu nhàn nhạt nói: "Bà nội, lo lắng nhiều như vậy làm gì, dù sao bà cũng không nhìn thấy ngày ba cháu có người đưa tiễn.
"
"Mày là đồ tai họa! Đều là mày gây ra!" Bạch Việt Quang đập bàn mắng: "Thật không ngờ lại nói chuyện với người lớn như vậy, không có chút lễ phép nào!"
Bạch Lộ Châu vỗ vai Chí Thành: "Con trai bác còn gọi cháu là mẹ, vậy quan hệ của bác với thằng bé là gì?”
Mặt già của Bạch Việt Quang lại đỏ bừng, bị nghẹn đến mức không nói nên lời.
Bạch Lộ Châu mỉm cười, tiến lên khoác tay cha: "Ba, con đói rồi, về nhà thôi, bà nội không đi, sau này cứ đến ngày mười lăm mỗi tháng ba để Chí Thành mang mười cân gạo qua là được.
"
"Mày dám bước ra khỏi cửa này, sau này mày không còn là con tao nữa!"
Bà lão gõ gậy chống chan chát, còn tự tin liếc nhìn Lộ Châu, biết rõ con trai út là người hiếu thuận nhất.
"Đói rồi à?" Bạch Việt Minh tức giận tan biến, đỡ con gái đi ra ngoài: "Đứng lâu như vậy chắc chân cũng đau rồi, ba về nhà sắc thuốc cho con uống.
"