Vừa nghe thấy “Tội lưu manh bị bắt vào tù”, hai gã heo bằng cẩu hữu kia liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đều có ý lui bước.
Bọn họ chỉ nhận tiền giúp việc, nếu bị bắt vào tù thật, đời này coi như bỏ.
Nhưng còn lão ế vợ Triệu Mộc kia, anh ta hiểu được thế nào là tiếc trẻ con không bắt được sói, nếu anh ta không nhẫn tâm hù dọa Thịnh Ngọc Châu, ngược lại để Thịnh Ngọc Châu chốn thoát, mói là tổn thất lớn nhất.
“Đồng chí Thịnh Ngọc Châu, chúng tôi đâu có chơi lưu manh? Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, tôi rất quan tâm cô.
”Lúc này, cảnh tượng Thịnh Ngọc Châu tranh chấp với ba người kia đã bị những người khác trông thấy, cả đám ôm tâm tư hóng chuyện, đều không màng tới công việc ngoài đồng, ngẩng cao đầu nhìn về phía bên này.
Sau đó qua mấy lời qua lại giữa đôi bên, mọi người đã hiểu được đại khái, hóa ra là lão ế vợ Triệu Mộc kia coi trọng đóa hoa phú quý Thịnh Ngọc Châu.
Hóa ra người làm việc giúp đồng chí Thịnh Ngọc Châu là Triệu Mộc.
Thằng nhãi Triệu Mộc kia chăm chỉ như vậy từ khi nào nhỉ?Đúng là đóa hoa nhài cắm bãi cứt châu, đáng tiếc cho đóa hoa phú quý Thịnh Ngọc Châu này.
Nếu như gả cho thằng nhãi Triệu Mộc, không biết sẽ bị phí phạm đến mức nào đâu.
Có vài thôn dân ra đồng làm việc phải đi qua con đường nhỏ bên này, trông thấy hai bên đang cãi nhau đều dừng bước xem náo nhiệt, thi thoảng còn cúi đầu giao lưu vì lời bọn họ nói.
“Đồng chí Thịnh Ngọc Châu, tôi vất vả giúp cô như vậy, chẳng lẽ cô không định báo đáp một chút sao?” Triệu Mộc cầu phú quý trong hung hiểm, muốn định ra chuyện này ngay hôm nay.
Dù không định ra được, cũng phải ép Thịnh Ngọc Châu nói ra vài câu hứa hẹn, để bản thân dễ bề tính chuyện tương lai.
“Giúp tôi? Anh giúp tôi gì cơ? Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng rằng anh mạo nhận công lao của người khác là có thể lừa gạt tôi!” Thịnh Ngọc Châu tức giận chống nạnh, đồ rác rưởi này, chắc chắn là coi trọng vẻ ngoài xinh đẹp của cô.
Nếu vệ sĩ của cô ở đây, cô đã bảo người đánh anh ta một trận, đuổi đi từ lâu rồi!“Ai nói tôi mạo nhận? Tôi mạo nhận công lao của ai?” Triệu Mộc tỏ vẻ tức giận, không phải tiện nhân kia nói, không ai biết người hỗ trợ là người nào sao?Trong khoảng thời gian này cũng không thấy người phụ nữ Thịnh Ngọc Châu này qua lại gần gũi với người đàn ông nào.
Triệu Mộc cũng không phải kẻ ngốc, sau khi suy đi tính lại một phen, anh ta âm thầm suy đoán, chẳng lẽ người phụ nữ này đang bí mật ở bên người nào đó trong thôn sao?Sắc mặt anh ta đen lại, tiện nhân! Vậy không phải đang đùa bỡn anh ta sao?Đúng lúc ấy trưởng thôn đi phân công công việc, nghe thấy tiếng ồn ào ở bên này, bèn đi tới.
Đến nơi mới biết thằng nhãi Triệu Mộc kia dẫn theo hai đứa heo bằng cẩu hữu đang bắt nạt Thịnh Ngọc Châu.
“Làm gì thế? Triệu Mộc! Cậu làm cái gì vậy? Đứng đây bắt nạt người khác à? Có phải chê cuộc sống này quá dài không?” Trưởng thôn vô cùng uy nghiêm bước đến răn dạy một phen.
Từ trước đến nay thôn bọn họ đều nghiêm minh kỷ luật, không bắt nạt thanh niên trí thức như các thôn khác, còn được lãnh đạo khen ngợi hai lần.
Trưởng thôn không hy vọng vì một mẩu cứt chuột, làm hỏng cả một nồi nước, nếu thằng nhãi Triệu Mộc này dám xằng bậy, ông ấy sẽ cho người đánh gãy chân anh ta!Trưởng thôn luôn rất có uy nghiêm trong thôn, nhìn thấy ông ấy, bước chân lão ế vợ Triệu Mộc lui về phía sau một bước, có chút ngượng ngùng mở miệng: “Trưởng thôn, cháu nào có bắt nạt đồng chí Thịnh Ngọc Châu, không phải là thấy đồng chí Thịnh Ngọc Châu làm việc không xong, nên phụ giúp một chút sao…”“Trưởng thôn, cháu… Cháu…” Hai tên bạn bè heo chó cũng đã lui về phía sau, không dám tranh cãi với trưởng thôn, lắp bắp không dám nói tiếp.
“Nói như vậy, thì người mấy ngày nay làm việc giúp đồng chí Thịnh Ngọc Châu, đều là cậu?” Trưởng thôn không hề tin, thằng nhãi Triệu Mộc này sao? Không bảo người khác làm việc mình giúp đã không tệ rồi.
“Đương, đương nhiên!” Lúc này Triệu Mộc vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, đương nhiên là ngữ điệu yếu ớt, mạnh mẽ ôm lấy công lao này lên người mình.
“Nói thật cho tôi!” Trưởng thôn lớn tiếng mắng to, mặt xụ xuống, vô cùng hung dữ.
Nếu ông ấy không như vậy, cũng không áp được đám ngu ngốc phía dưới.
Triệu Mộc vẫn nhớ rõ trước kia khi trưởng thôn dẫn bọn họ lên núi đánh lợn rừng, ông ấy luôn là người xông lên đầu tiên, dáng vẻ hung tàn biết mấy.
Ngày thường anh ta luôn lười biếng, cà lơ phất phơ, nếu như, nếu như…“Trưởng thôn, anh ta chơi lưu manh! Tội lưu manh phải bắt bỏ tù!” Thịnh Ngọc Châu đứng bên cạnh trưởng thôn, lớn tiếng tố cáo: “Anh ta còn định mạo nhận công lao, mượn cơ hội uy hiếp cháu! Là tội đe dọa, tội uy hiếp!”Thịnh Ngọc Châu nói với thái độ vô cùng nghiêm trọng, kiểu ép người ta vào con đường bị bỏ tù hoặc phán tử hình, không thể để người ta tùy tiện mở ra tiền lệ này.
.