Dịch: Y Na
Hồ Tú trừng con trai: “Buổi tối con muốn ăn mì nấu nước trắng hay thêm chút dầu.
”
“Đương nhiên là thêm chút dầu rồi, dùng đũa chọc một miếng mỡ heo tan vào nước mì, thơm ngon làm sao.
”
“Muốn ăn thì ngậm miệng.
”
Mỡ heo trong nhà đã hết từ lâu, nhưng vẫn còn mấy cân dầu hạt cải, Hồ Tú cũng tiết kiệm, dành dụm để ăn trong dịp thu hoạch ngày mùa.
“Lát nữa Huệ Huệ ăn nhiều một chút, tối nay mợ nấu mì cho ăn.
”
“Vâng ạ.
” Trương Huệ không hề chán ghét, cô biết hoàn cảnh gia đình cậu mợ, hơn nữa cô cũng rất thích món cháo khoai lang nấu trên bếp củi.
Trần Giác cười nói: “Cố gắng chờ đi, năm sau hai thằng em họ tốt nghiệp cấp ba là cậu mợ thoải mái rồi, nghỉ hè sang năm con về đây, ngày nào cậu cũng chuẩn bị thịt cho con ăn.
”
“Vậy con sẽ đợi.
”
Trương Huệ cười đáp lại, sau đó hỏi: “Cậu, con nghe nói trước đây có người hái thuốc trên núi, bây giờ còn không ạ?”
“Còn, nhưng ít lắm, dược liệu thường giá thấp, giá cao lại khó tìm.
Trên cơ bản từ sườn núi trở xuống đều bị người ta tìm hết rồi, mà cũng không tìm được gì tốt.
”
Hồ Tú hiểu rất rõ chuyện trong đại đội: “Trước kia có thời gian rảnh ai cũng phải lên núi đi dạo một vòng, bây giờ ấy à, rảnh rỗi chẳng thà ở nhà chăm đất tăng năng suất rau củ trái cây còn hơn.
Hiện tại mọi người cũng chỉ hái chút hoa cúc dại sau núi về pha trà thôi.
”
“Không lên núi bắt gà rừng thỏ rừng ạ?”
“Nào có dễ bắt như vậy, người lớn làm ruộng cả ngày không có thời gian rảnh, trẻ con nhỏ tuổi không làm việc cũng không dám cho lên núi.
Chỉ có mùa đông nghỉ nông mới lên núi đi dạo được thôi.
”
Trương Huệ nghĩ thầm, không phải con chính là người lớn rảnh rỗi sao?
Ăn trưa xong nghỉ ngơi một lúc, cậu phải đến công xã làm việc, mợ và hai em họ phải xuống ruộng kiếm công điểm, Trương Huệ tìm một cái giỏ nhỏ trong phòng để đồ nhà cậu, mang cuốc nhỏ đi lên núi.
Trong quá trình luyện thép quy mô lớn, ngay cả sắt trên then cửa nhà cũng bị đưa đi, cái cuốc nhỏ này chính là mẹ của Trương Huệ cảm thấy, không có cuốc thì lên núi đào cái gì cũng bất tiện, thế là đổi phiếu công nghiệp cho người ta trả lại cái cuốc nhỏ này.
Lên núi tốt nhất nên đi theo đường chính trong thung lũng, lúc này có mấy nam thanh niên đang đứng trên sườn núi, một người đột nhiên sáng mắt: “Cô gái mặc áo sơ mi trắng phía dưới kia là ai?”
“Sao vậy.
”
“Nhìn dáng vẻ khá xinh đẹp, hình như chưa từng gặp qua trong đại đội.
”
Người bên cạnh có thị lực tốt, khi Trương Huệ ngẩng đầu nhìn lên núi, anh ta thấy được nửa gương mặt cô: “Dáng dấp xinh đẹp, đại đội chúng ta không có người như thế, chắc là thanh niên trí thức mới xuống nông thôn ở đại đội bên cạnh.
”
Nữ đồng chí xuống nông thôn thời gian dài, cho dù xinh đẹp trắng trẻo cũng sẽ bị việc nhà nông mài đến thô ráp.
Ha, cũng chỉ dễ nhìn lúc mới xuống nông thôn.
“Trở về qua làm quen một chút, đồng chí cũ chúng ta cũng nên giới thiệu cho các đồng chí mới ít kinh nghiệm tích lũy ở nông thôn chứ.
”
Mấy tên không đứng đắn cười hê hê khiến người khác cảm thấy chán ghét.
“Đứng đấy làm gì, đừng có kéo dài thời gian, mau làm việc đi, nếu không tôi sẽ báo cáo các cậu với đội trưởng.
”
“Chậc, chán chết.
”
“Đi.
”
Ngọn núi nhỏ tên là Tiểu Thanh Sơn, so với những ngọn núi khổng lồ vô tận mà nói, thực tế Tiểu Thanh Sơn rất cao, được hơn chục đại đội của công xã Tiểu Thanh Sơn bao quanh.
Trước đây nghỉ hè cũng thường xuyên đến, Trương Huệ vẫn rất quen thuộc với khu vực chân núi, đi bộ nửa giờ, trên thân cây xung quanh không có dấu vết bị chặt gỗ.
Ngẩng đầu một cái, từ dưới gốc cây đến ngọn cây, những cành chưa bị chặt phát triển rất mạnh mẽ.
Trương Huệ nhớ rõ trên báo nói cơ sở nhân sâm ở sau núi, cũng chính là phía bắc ngọn núi, sau khi kiểm tra phương hướng, Trương Huệ đi về phía sau núi.