Dịch: Y Na
Đi hơn hai tiếng cũng không thấy địa hình nào giống trong ảnh nên Trương Huệ đành phải trở về.
Trên đường về thấy có bụi khoai mỡ mọc giữa đống đá, Trương Huệ phải cật lực một lúc mới đào được ra.
Lúc cô bước ra khỏi rừng thì mặt trời cũng ngả về tây, khói bếp đã bốc lên khắp thôn làng dưới chân núi.
“Chị họ, sao bây giờ chị mới xuống núi, cha mẹ em lo chị lạc đường nên bảo bọn em lên núi tìm chị.
”
Trương Huệ cười nói: “Chị cũng không phải chưa từng tới đây, sao có thể lạc đường được?”
Trần Lập liếc nhìn giỏ: “A, đào được mấy cân khoai mỡ, bảo mẹ em thịt một con gà hầm ăn đi.
”
Trần Dương lườm anh ấy một cái: “Có giỏi thì tự nói đi, xem mẹ có đánh em không.
”
“He he, chị họ nói đi, chắc chắn mẹ em sẽ đồng ý.
”
“Thôi.
” Trương Huệ đưa giỏ cho Trần Lập đeo, duỗi vai một chút: “Thà để nước chảy chậm rãi, mỗi ngày ăn một quả trứng còn hơn thịt gà ăn được một bữa.
”
Trương Huệ biết cậu làm ở công xã, hai đứa em họ phải đi học, mợ là người kiếm công điểm chính nên nhà bọn họ quanh năm không có nhiều thức ăn.
Phần lớn tiền lương của cậu là để lo cho hai đứa em họ đi học, chỉ dùng gần một nửa để nuôi gia đình.
Ngày thường không được ăn ngon nhiều, mợ cũng không bao giờ bán trứng gà cho hợp tác xã cung ứng tiếp thị, ngoại trừ qua lại bên ngoài thì đều vào bụng hai đứa em họ.
“Huệ Huệ về rồi.
”
“Vâng, con về rồi mợ.
”
“Mau vào rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.
”
Trương Huệ nhanh chóng rửa tay rồi vào bếp, mợ dùng mỡ heo tráng trứng, cho nước nóng vào nồi, chỉ một lát sau súp trứng đang sôi trong nồi chuyển sang màu trắng, bỏ một nắm mì và một nắm rau xanh lớn vào.
Trần Dương đã bày xong bát canh lớn, Hồ Tú lưu loát điều chỉnh hương vị: “Đừng đốt lửa nữa.
”
“Đốt xong thanh này là hết rồi.
” Cậu vỗ tay đứng dậy khỏi bếp.
Cả canh cả nước là năm bát mì, Trần Dương và Trần Lập cũng không vào nhà chính, bưng bát ngồi xổm dưới mái hiên, xì xụp giải quyết mì nóng, ăn đến đổ đầy mồ hôi.
“Ngon thật đấy.
”
“Về hương vị thì mỡ heo ngon hơn dầu hạt cải nhiều.
”
“Rõ ràng.
”
Trần Lập ngẩng đầu lên: “Chị họ, lần sau cô về Trung Thu cũng mang thịt theo nhé, khi nào ăn Tết, được đại đội chia thịt em trả lại chị sau.
”
“Được rồi, đến lúc đó sẽ mang cho em miếng thịt mỡ lớn.
”
Trần Lập cười he he: “Chị họ thật tốt.
”
“Ăn ké thịt nhà cô còn không bằng tự cố gắng, con vào nhà máy nâng bát sắt thì thiếu gì thịt ăn.
” Lúc này, Hồ Tú cũng không quên thúc giục con trai.
“Ôi mẹ đừng cằn nhằn nữa, con và anh trai con đều biết mà, mẹ đừng lo, chúng con nhất định sẽ học tập chăm chỉ.
”
“Biết thì tốt.
”
Trương Huệ húp một ngụm nước mì, không khỏi cảm khái, cái niên đại này đúng là vừa cằn cỗi vừa tràn đầy hy vọng.
“Hôm nay Huệ Huệ lên núi đào được cái gì?” Trần Giác hỏi.
“Mấy cân khoai mỡ ạ, ngày mai chúng ta xào ăn hoặc nấu cháo cũng được.
”
“Nấu cháo đi, rắc chút muối lên vừa thơm vừa ngon.
”
“Nghe mợ ạ.
”
Ăn cơm tắm rửa xong, Trương Huệ nằm trên giường, trong đầu vẫn đang cố nhớ lại tờ báo cũ kia.
Để có thể đi xa hơn, Trương Huệ nói với mợ muốn vào núi đào thuốc đắng, không về ăn trưa vì lười đi lại.
Thuốc đắng là một dược liệu khá phổ biến nên Hồ Tú cũng không hỏi nhiều, buổi sáng luộc thêm hai quả trứng gà và hấp một củ khoai lang cỡ lòng bàn tay cho cô ăn trưa.
“Đừng quên ấm nước.
”
“Dạ.
”
Hôm nay Trương Huệ lên núi sớm, mấy thanh niên trí thức hôm qua cũng được phân đến sườn núi kia làm việc, vừa hay nhìn thấy Trương Huệ lên núi.
“Hỏi chưa, ai vậy?”
“Không biết, hôm qua chúng tôi tan làm xong mệt như chó, ai rảnh đi hỏi đâu.
”
“Mong trời mau mưa, lát nữa trời mưa chúng ta mới có thể nghỉ ngơi.
”
“Cái vùng nông thôn chết tiệt này, nghỉ ngơi còn phải xem sắc mặt ông trời nữa.
”