Dịch: Y Na
Nguy hiểm thật, may mà không lăn xuống đường núi.
Ném giỏ sang một bên, Trương Huệ ôm lấy thắt lưng bị ngã đau, phát ra tiếng rít đau đớn.
Trương Huệ quay đầu, thấy nơi cô trượt chân có những chiếc lá khô xanh, lá khô xanh có bề mặt nhẵn, nếu không cẩn thận đúng là rất dễ trượt ngã.
Một tay ôm eo, một tay nhấc giỏ, Trương Huệ muốn về nhà trước.
Một người từ bên phải con đường đi xuống núi đi ra: “Nữ đồng chí này, cô có cần giúp đỡ không?”
Trương Huệ không nói gì, kéo giỏ lại bên người một chút.
Thái Hoa gánh củi đứng trên đường nhỏ lại cười hỏi: “Ngã à, tôi thấy cô có vẻ khó đi, hay là để tôi cõng về nhé?”
“Cảm ơn, không cần.
” Giọng điệu Trương Huệ lạnh nhạt.
“À.
”
Thái Hoa dường như đã quen với việc bị từ chối, anh ta cười cười, biết rõ còn hỏi: “Cô là thanh niên trí thức mới tới công xã à, sao tôi chưa từng gặp cô nhỉ?”
“Không phải.
”
Trương Huệ đeo giỏ trên lưng chuẩn bị rời đi, lúc xui xẻo uống nước lạnh cũng tê răng, Trương Huệ lại bị trượt chân, vô thức bắt được thân cây ngay bên cạnh.
Không bị ngã xuống nhưng lại bong gân.
Thái Hoa thấy cảnh này suýt thì vui đến kêu lên: “Không cần tôi giúp đỡ thật sao?”
Thái Hoa lo lắng: “Hay là tôi nghỉ ngơi với cô một lát, chờ cô ổn hơn rồi đi.
”
Nghỉ ngơi mẹ mày, Trương Huệ không nhịn được chửi bậy trong lòng.
Sau khi cố gắng cử động chân, Trương Huệ hít sâu một hơi, thực sự rất đau.
“Tôi dìu cô.
”
“Không cần.
”
“Chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau, đừng xấu hổ.
” Thái Hoa không ngừng tới gần.
“Thật sự không cần.
”
"Không cần.
"
Thân thể Trương Huệ căng cứng, tay siết chặt con dao đồ tể, đã vào tư thế tấn công.
“Không sao đâu mà, trước lạ sau quen, không cần khách sáo với tôi.
” Thái Hoa không giấu được vui sướng trong lòng.
Ngay lúc Thái Hoa đang định chạm vào tay Trương Huệ thì một giọng nói quen thuộc vang lên: “Huệ Huệ.
”
Trương Huệ kinh ngạc nở nụ cười, sao anh lại đến đây?
“Giang Minh Ngạn, em ở đây.
”
Trương Huệ không giấu được vui mừng, gọi Giang Minh Ngạn xong thì quay đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn Thái Hoa: “Cảm ơn lòng tốt của anh, tôi thật sự không cần anh giúp đỡ, anh có thể đi rồi.
”
“Tôi không vội.
” Thái Hoa có chút tiếc nuối, suýt chút nữa đã đạt được ý muốn.
Trương Huệ không hề nới lỏng cảnh giác, mãi đến khi Giang Minh Ngạn chạy tới, Thái Hoa lùi lại hai bước, Trương Huệ mới hoàn toàn thả lỏng, nhét con dao đồ tể giấu sau lưng vào trong không gian.
“Đây là ai?”
“Không quen biết.
”
Trương Huệ đưa tay về phía anh, Giang Minh Ngạn tự nhiên ôm lấy cô.
Trương Huệ không nhìn thấy gì, Giang Minh Ngạn nhìn Thái Hoa thật sâu, Thái Hoa khó chịu tránh ánh mắt của Giang Minh Ngạn.
“Không biết ai mà vô đạo đức như thế, rải một đống lá cây làm em trượt chân ngã một phát, còn bị bong gân nữa.
”
Trải qua chuyện vừa rồi, sự xuất hiện của Giang Minh Ngạn khiến Trương Huệ cảm thấy an toàn, lúc nói chuyện tự giác dùng giọng nũng nịu.
“Chân nào trẹo, đưa anh xem.
” Giang Minh Ngạn cúi đầu.
Trương Huệ đẩy anh một cái: “Về nhà rồi xem.
”
“Ừm.
”
Giang Minh Ngạn nhìn thoáng qua, thấy mắt cá chân hơi sưng, có lẽ chỉ là bong gân bình thường, xương cốt không có vấn đề gì.
“Anh cõng em về.
”
“Được.
” Trương Huệ cười ngọt ngào.
Giang Minh Ngạn cõng Trương Huệ, Trương Huệ đeo giỏ, Thái Hoa đứng ở một bên hoàn toàn bị bơ đẹp.
Trên đường xuống núi, Trương Huệ ghé vào tai Giang Minh Ngạn kể lại mọi chuyện: “Em thấy anh ta không phải trùng hợp đi qua, chắc chắn là thấy sắc nổi ý.
”
Sống qua hai kiếp, Trương Huệ hiểu rất rõ vẻ ngoài của mình, đồng thời cũng nghe nói về tính cách của Thái Hoa, không khỏi suy nghĩ nhiều hơn.
“Giang Minh Ngạn, anh có đang nghe em nói không?”
Hồi lâu không thấy anh trả lời, Trương Huệ cầm vành tai anh: “Ai da, sao lại nóng thế?”
Không chỉ vành tai nóng mà cổ và mặt Giang Minh Ngạn cũng đỏ bừng.