Dịch: Y Na
Cuối cùng đi đến kết luận cuộc sống của người trong thôn chúng ta không tệ, ít nhất có thể ăn uống thoải mái.
Rốt cuộc thật sự cảm thấy mình sống tốt hay chỉ là giả vờ sống tốt, cũng chỉ có mình bọn họ biết.
Thái Hoa bị tra tấn một tuần sụt mười cân nhìn nhà họ Trần bằng ánh mắt âm u, Thái Hoa còn chưa nghĩ ra cách trả thù thì khoảng mười một giờ trưa, có một cặp vợ chồng già đến đại đội Hồng Mương.
Hai ông bà nhìn thì là người làm công tác văn hóa nhưng sắc mặt lại không tốt, vừa đến đại đội đã hỏi Thái Hoa ở đâu.
Người được hỏi tiện tay chỉ phương hướng, hai người già cả tay chân lẩm cẩm lao một mạch sườn núi, một người nhặt đất ném về phía Thái Hoa, một người khóc lóc chửi rủa Thái Hoa làm hỏng truyền thống gia đình.
Nghe một lúc, mọi người cuối cùng cũng hiểu ra, hai người này chính là ông bà của Thái Hoa, đều là những người hiểu biết, không ngờ lại nuôi dạy ra đứa cháu trai vô liêm sỉ như vậy, khiến hai người vô cùng tức giận.
Thái Hoa bị đánh thậm tệ cúi đầu không nói gì, tư thế ngầm thừa nhận này khiến ông lão và bà cụ tức đến phát run.
Đám người đồng tình nhìn hai ông bà, ai trong công xã cũng biết thanh danh của Thái Hoa, chắc chắn hai người này đã biết chuyện trước khi tìm đến.
Còn việc ai tiết lộ thì chỉ có hai vợ chồng già mới biết.
Mấy người Trương Huệ hái hai giỏ mơ xuống núi, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.
Hồ Tú đánh hai đứa con trai: “Sau này nếu hai đứa dám mất mặt như thế mẹ sẽ tự tay đánh gãy chân hai đứa.
”
Hai anh em Trần Dương và Trần Lập đã quen bị đánh từ lâu.
À, vâng, vâng, mẹ nói gì cũng đúng.
Ông bà Thái Hoa sớm không đến muộn không đến, sao lại đến vào lúc này?
Ánh mắt nghi ngờ của Trương Huệ rơi vào Giang Minh Ngạn, Giang Minh Ngạn không thừa nhận: “Đừng nhìn anh, anh không có năng lực đến Thượng Hải gọi người nhà Thái Hoa tới đâu.
”
Trương Huệ ha ha, kiếp này không biết quan hệ của Giang Minh Ngạn, kiếp trước cô lại không rõ ràng sao?
Trần Dương cười trên nỗi đau của người khác: “Giờ thì hay rồi, sau này Thái Hoa sẽ không có người nhà ủng hộ, không đi làm thì không có ăn, cuộc sống sẽ vất vả lắm.
”
“Đáng.
”
Hóng chuyện một lúc, người nhà họ Trần trở về nấu cơm, ăn trưa sớm rồi bắt xe vào thành, đến lúc đó Trần Giác sẽ phải bắt chuyến xe cuối cùng quay về.
Hai giỏ mơ, chọn những quả ngon nhất, lúc bọn họ lên xe xách theo hai giỏ mơ bị mọi người nhìn thấy, rất nhiều người đến hỏi nhưng đều bị Trần Giác từ chối.
Không bán, không đổi, để nhà ăn.
Đến bến xe huyện Vân Đỉnh, lúc xuống xe đám người còn tiếc nuối nhìn những quả mơ đỏ vàng to tròn.
Nhìn ngọt thật đấy.
“Giang Minh Ngạn, đi thôi.
”
Trương Huệ đi theo cậu, đi được hai bước thấy Giang Minh Ngạn không đuổi theo thì quay đầu gọi anh.
Trương Huệ không dám tin vào những gì mình nhìn thấy, cô nhìn thấy hai ông bà cụ rất quen thuộc đang chạy tới, trên mặt mang nụ cười mừng rỡ.
“Cháu ngoan, ông nội tới thăm cháu.
”
“Bà nội tới thăm cháu, thăm cả đối tượng của cháu nữa.
”
Sắc mặt Giang Minh Ngạn cũng thay đổi, vội vàng chào đón: “Sao ông bà lại tự đi xa như thế.
”
Ông cụ Giang vỗ ngực nói: “Ông nội cháu thân thể cường tráng, ngồi xe không thấy mệt.
”
“Ông nội cháu nói rất đúng, hai ông bà vừa nghe cháu hẹn hò liền muốn tới xem thử.
Cha cháu định xin nghỉ phép để đi cùng nhưng chúng ta không cho.
”
Giang Minh Ngạn đỡ bà nội, cười nói: “Ông bà đến vừa lúc, giúp cháu tới cửa cầu hôn đi ạ.
”
Bà cụ ngạc nhiên nói: “A, muốn kết hôn rồi sao.
”
Giang Minh Ngạn kéo Trương Huệ lại, Trương Huệ đỏ mặt, không biết nên xưng hô thế nào.
Bà cụ nắm chặt tay cô: “Cháu dâu nhỏ nhà ta xinh đẹp quá.
”