Dịch: Y Na
Tào Quế Hương chơi cùng cô ta cũng là người nông thôn, cô ta biết Tào Quế Hương thích Chu Chấn, cũng luôn âm thầm thêm dầu vào lửa, muốn xem nếu Tào Quế Hương cướp Chu Chấn thì Trương Huệ sẽ khóc như thế nào.
Đêm qua Hướng Dương phát điên xé rách quần áo cô ta, cô ta hét lớn, sau khi được Chu Chấn đi ngang qua cứu về, Chu Chấn không ngừng an ủi, nói không phải lỗi của cô ta, còn đưa cô ta về nhà.
Bây giờ nghĩ lại, Chu Chấn không chỉ đẹp trai, còn rất thông minh, biết cách trèo cao, đồng thời còn rất tốt bụng.
Viên Hiểu Đình cảm thấy Chu Chấn chỉ thiếu một cơ hội mà thôi, nếu kết hôn với cô ta, có cha vợ làm phó xưởng trưởng thì Chu Chấn sẽ không có khuyết điểm.
Suy nghĩ kỹ càng, Viên Hiểu Đình càng lúc càng cảm thấy mình đúng.
Viên Kiến Quân lo lắng đi quanh phòng: “Cha chúng ta là phó xưởng trưởng, cho dù không lấy Hướng Dương và Chu Chấn thì cũng có rất nhiều người đàn ông đổ xô đến cưới em, em không cần để chuyện tối qua vào trong lòng.
”
“Không, em muốn lấy Chu Chấn.
” Viên Hiểu Đình kiên quyết!
“Sao anh lại không nói được em vậy!”
Hai anh em cãi nhau, Viên Quang Tổ và Vu Tuyết bình tĩnh lại, từ góc độ của cha mẹ, để con gái lấy Chu Chấn cũng là một lựa chọn tốt.
Lấy chồng nghèo, với tính tình không chịu thiệt của con gái nhà mình, nhất định có thể sống như cá gặp nước trong nhà chồng.
Hơn nữa sau khi kết hôn, chờ xưởng thép chia nhà, đôi vợ chồng trẻ nhất định sẽ sống ở trong huyện, dưới ánh mắt của bọn họ, Chu Chấn sẽ không dám đối xử tệ bạc với con gái bọn họ.
Viên Quang Tổ không muốn đợi ở nhà, ông ta muốn tự mình nhìn xem Chu Chấn là người như thế nào.
Chu Chấn cũng không ngu, liên tiếp đụng phải phó xưởng trưởng mấy ngày liền, anh ta biết lý do.
Mấy ngày nay anh ta vẫn như thường lệ, chăm chỉ làm việc, giúp đỡ bất cứ nơi nào có thể, thái độ cũng rất nhiệt tình.
Quan trọng hơn là không phải gần đây amh ta mới như vậy, mà anh ta vẫn luôn như vậy.
Ngoài sự khó chịu do việc chia tay với Trương Huệ ảnh hưởng đến thanh danh, anh ta cũng có thể giải thích thành hai người không hợp tính cách.
Quan sát nửa tháng, Viên Quang Tổ cảm thấy Chu Chấn chỉ có chút ý đồ, tóm lại không có vấn đề gì lớn, biết cách làm người.
Theo Viên Quang Tổ, nếu Chu Chấn thực sự là một khúc gỗ thì ông ta vẫn coi thường anh ta.
Con người chính là như vậy, được voi đòi tiên, muốn người ta có đức tính tốt, cũng muốn người ta biết đối nhân xử thế.
Chu Chấn không phải người thành thật, nhưng so với Hướng Dương, Viên Quang Tổ cảm thấy, người này tạm được.
Con người sợ so sánh, một người là biến thái bắt nạt con gái nhà người ta, một người là thanh niên tốt cứu con gái nhà người ta, Viên Quang Tổ hiển nhiên nghiêng về Chu Chấn.
Cha mẹ Hướng Dương đều là người của bộ y tế, biết đứa con trai không vừa ý gây ra chuyện lớn như vậy, cha mẹ Hướng Dương đã đánh thằng con út gần chết, nhân lúc trời tối đưa con tới cửa nhận sai.
Viên Quang Tổ không chấp nhận việc đó, thù này, ông ta ghi ở trong lòng.
Viên Quang Tổ từng đi lính, khi xuất ngũ đã là đại đội trưởng, đồng đội của ông ta cũng không phải binh lính bình thường, các mối quan hệ mạnh hơn nhà họ Hướng mấy lần.
Viên Quang Tổ không nói gì, ông ta không thể mạo hiểm thanh danh của con gái mình bằng cách tố cáo Hướng Dương trêu đùa biến thái, nhưng lại có thể âm thầm khiến Hướng Dương mất việc, đẩy cơ hội thăng tiến đầy hứa hẹn của cha anh ta cho nhà khác.
Nhà họ Hướng gặp xui xẻo, sắc mặt Chu Chấn lại càng sáng ngời.
Viên Kiến Quân ngày càng không hài lòng với Chu Chấn.
Trong mắt Viên Kiến Quân, Chu Chấn là một người trợ giúp tốt, thích hợp để hợp tác, nhưng anh ta vô cùng không hài lòng việc Chu Chấn làm em rể mình, sau này có Chu Chấn nhúng tay vào việc nhà, anh ta nhất định phải đề phòng.