Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tạ Tiểu Ngọc, có phải cô đang có bệnh trong người không, bỏ công sức ra chăm sóc cho ba của Nghiêm Dặc, còn chăm sóc em gái của cậu ta, một nửa số lương thực trong nhà của chúng ta đều là loại tốt, đều được cô đưa cho Nghiêm Dặc.
Bây giờ cô còn nói muốn làm em gái của cậu ta, não cô có vấn đề rồi!”
Hiện tại Điền Quế Liên đã trở thành trò cười của cả cái thôn Thanh Sơn này.
Bà ta còn nghĩ muốn theo Tạ Tiểu Ngọc đi Bắc Kinh kết thông gia với gia đình phó sư trưởng, kết quả Tạ Tiểu Ngọc lại nói chỉ muốn làm em gái Nghiêm Dặc.
Hơn nữa, Nghiêm Bình Châu cũng đã bình phản, phục hồi nguyên chức, nói em gái cũng có thể đi Bắc Kinh, nên Tạ Tiểu Ngọc có thể đi cùng bọn họ.
Điền Quế Liên còn chưa ngồi lên xe, Tạ Tiểu Ngọc đã kiên quyết không đi, nói rằng phải ở lại thôn Thanh Sơn.
Tạ Tiểu Ngọc đã từ bỏ cơ hội cùng gia đình lên Bắc Kinh hưởng phúc.
Đúng là sao chổi xui xẻo mà!
Điền Quế Liên nói: “Cô đã muốn ở lại thôn Thanh Sơn, thì hãy đi lấy chồng đi, ngày mai chúng ta lên thị trấn, để lấy sự chứng nhận của cơ quan có thẩm quyền đăng kí kết hôn!”
Kết hôn là không thể, Tạ Tiểu Ngọc quay về phòng đếm lại tiền mình có, mười bảy đồng sáu hào và năm cân phiếu lương thực cả nước thông dụng.
Sau đó Tiểu Ngọc đến gặp bí thư chi bộ thôn xin giấy thông hành có đóng dấu chính thức, để tối nay cô sẽ đi.
Bữa cơm tối ấy cô bỏ thêm ít dược liệu vào trong nồi canh, đảm bảo rằng cái nhà keo dán da chó này sẽ ngủ thẳng một giấc đến sáng mai.
Đến nửa đêm cô đứng lên, đến bên Điền Quế Liên ngủ như chết đá đá bà ta mấy cái, cả nhà bọn họ ngủ bất tỉnh nhân sự.
Số tiền ba cô gửi về, thì hơn một nửa đều bị Điền Quế Liên tiêu xài hết, trong chiếc túi vải nhỏ được Điền Quế Liên giấu trong năm ngăn tủ, vẫn còn hơn 400 đồng.
Gia đình bác cả cũng không nuôi nấng gì cô, mà cô sống trong căn phòng gạch xanh của ông nội.
Vào lúc ông nội qua đời, cô cũng đã gần mười bảy.
Tạ Tiểu Ngọc cất toàn bộ số tiền vào túi áo bên người, đây là tiền mà ba cô gửi về để nuôi cô, nên cô có lấy đi thì trong lòng cũng sẽ không có chút cảm giác áy náy nào.
Thậm chí ngay cả đèn pin cô cũng không dám dùng, cô lần mò để đi đến nhà bí thư chi bộ thôn Trần, nhà thím Hoài Hoa vẫn đang sáng đèn, Tạ Tiểu Ngọc gõ cửa nhà họ Trần:
“Thím à, cháu muốn nhờ chú Hữu Phúc làm giúp giấy thông hành cho cháu ạ.
”
***
Hôm nay là ngày nắng đẹp, toàn bộ mọi người đều đã bắt đầu làm việc, chỉ còn nhà Tạ Đại Sơn và Điền Quế Liên là vẫn còn đang lười biếng ngủ.
Điền Quế Liên mơ thấy Tạ Đại Mỹ kết hôn với con trai của gia đình sư trưởng, lại còn sinh ra một đứa con trai vô cùng béo, thông gia còn tặng cho bốn hợp viện ở Bắc Kinh, cả nhà bà ta đều giàu có, đi ra ngoài đều có xe riêng đặc biệt đưa đón.
Điền Quế Liên nhếch miệng nhe răng cười khanh khách cạc cạc, tổ trưởng đội sản xuất đến thúc giục công việc trong lòng tức giận, có la hét như thế nào cũng đều không tỉnh.
Đội trưởng đội sản xuất tính tình cũng không tốt, dội một chậu nước lạnh Điền Quế Liên liền tỉnh.
"Mấy con heo này, đã mười giờ rồi còn không đi làm việc, trước kia còn có lương trợ cấp của anh cả các người, bây giờ Tiểu Ngọc đi rồi, cho dù nhà các người cuối năm có đói, đội sản xuất cũng không cho các người thêm một đồng lương nào đâu!".