Nghe được lời giải thích như vậy, thím Đường cũng không nghi ngờ gì nữa, lấy cái kẹp, gắp thịt ra chồng lên nhau.
Tuy một nồi không hề ít, nhưng hai người cùng làm, rất nhanh sau đó đã xong việc rồi.
Nhưng cũng có lẽ trước đó bán được không ít, nồi thịt mới lên, nhất thời chưa có ai đến mua.À, hình như vẫn còn người, là một đứa nhóc loắt choắt.Thằng bé kia nhìn có vẻ buồn, kêu bà bớt ít lại, nói bà với mẹ đều rất keo kiệt, không mua cho nó, nó định đợi cha về thì sẽ nịnh để cha mua cho.
Thấy vậy thím Đường an ủi mấy câu, nhưng đứa trẻ đó vẫn không tin bà, cứ nhìn chằm chằm vào nồi thịt không chớp mắt, bộ dáng lo lắng không yên tâm.
May mà lúc này thấy có thêm một cái nồi nhỏ nữa, đứa nhỏ mới thở phào một hơi, đặt mông ngồi dưới đất cửa sổ, cuối cùng cũng an tâm rồi.Thím Đường chỉ cười rồi thu lại quầy bán hàng, cọ tay vào tạp dề: “Hồng Mân à, hồi nãy mẹ thấy Nhị Đào quay lại đó, còn dẫn theo chồng nó nữa.”“A...chồng cô ấy? Em họ của Học Quân?”“Đúng rồi, chính là Kiến Dân đó, lúc nhỏ mẹ còn bế nó, đổ cả nước tiểu cho nó.” Thím Đường chép miệng rồi lại nói: “Kệ đi, dù sao cũng ít nhất hai mươi năm chưa gặp rồi.”Đường Hồng Mân tò mò hỏi: “Vậy cậu ấy có nói gì không?”“Nói cái gì á? À, nó hỏi mẹ thịt bán thế nào.” Thím Đường nhớ lại Hứa Kiến Dân khi biết bà là ai rồi, túm lấy tay Nhị Đào mau chóng chạy đi, phỏng đoán: “Sợ là mẹ nó đã dặn dò qua nó rồi, đứa trẻ đó từ nhỏ đã luôn nghe lời mẹ nó nhất.”Tâm tính của mẹ Hứa rất hay nhạy bén, trước kia khi chưa biết gia cảnh nhà thím Đường như thế nào, thấy mẹ góa con côi, cuộc sống chắc chắn rất khó khăn, kêu Hứa Kiến Dân thấy bọn họ thì nhất định phải đi luôn, cũng coi như lẽ thường thôi.
Về phần Hứa Học Quân, lớn lên được nhận vào nhà máy cơ giới làm rồi, dường như cũng không thay đổi được cách nhìn nhận của mẹ Hứa với bọn họ, dù sao mâu thuẫn của nhà chỉ là bên ngoài, chắc chắn là nhà họ Hứa vẫn có nhiều tiền hơn.Thấy Đường Hồng Mân có chút khó hiểu, thím Đường ngắn gọn nói: “Đại khái là sợ mẹ góa con côi chúng ta đi vòi tiền, nên kêu nó tránh ra, thấy rồi thì cũng làm như không thấy, căn dặn này kia.
Còn Hứa Kiến Dân, mẹ ruột với người bác dâu hai mươi năm rồi chưa nhìn mặt, ai cũng biết nó sẽ nghe ai rồi.”Thực lòng mà nói, nếu là mấy đứa cháu nhà mẹ đẻ của thím Đường thấy bà ấy mà chạy đi, với chuyện đó bà còn có chút đau thương, còn đối với đứa cháu nhà chồng không có chút huyết thống nào, ai thèm quan tâm chứ? Không tới thì càng tốt, còn sợ bà vòi tiền, nghĩ bà không sợ sao?Hôm nay bán thịt cũng coi như khá suôn sẻ, dù thịt kho không bán hết, nhưng còn lại cũng chẳng nhiều, bởi vì tiết trời cũng không nóng lắm, để tới ngày mai bán tiếp cũng được, hoặc để cho nhà mình ăn, như vậy cũng chẳng sao.Mãi đến khi đóng cửa, thím Đường cũng chưa gặp lại Hứa Kiến Dân, nhưng người đi đường ở khu nhà tập thể không hề ít, nếu đối phương đã có tâm tránh mặt bà, mấy chuyện đi đường cần gì phải nghĩ tới chứ.
Không ngờ rằng, tới chạng vạng tối chưa gặp, trưa ngày mai liền gặp lại nhau.Hứa Kiến Dân lén lút đi tới, dù khu nhà tập thể chẳng có ai quản lý trông coi cổng lớn hết, cũng không ai quan tâm người bên ngoài vào, bộ dáng anh ta nhìn vẫn lén lút vô cùng, nhìn đông nhìn tây, trông rất chính nghĩa lẫm nhiên, nhưng tư thế điệu bộ lại như một tên trộm vậy.Mắt thím Đường vẫn còn rất tinh, thêm nữa giờ này nhà nhà người đang nấu cơm để chuẩn bị ăn trưa, tới mấy đứa nhóc con cũng không thấy tụ tập ở đây nữa.
Bởi vậy, từ khoảng cách hai ba chục mét, bà đã nhìn thấy Hứa Kiến Dân rồi, thầm nghĩ, cậu ta đang định làm gì vậy?Đôi khi, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, tuổi của Hứa Kiến Dân nhỏ hơn Hứa Học Quân, dù ban đầu hai nhà có hiềm khích, nhưng chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa chị em dâu, chưa phải chuyện to tát sống chết gì.
Sau này, khi cha Hứa Học Quân không may gặp chuyện, hai nhà mới cãi nhau ầm ĩ hết lên, nhưng chuyện này thì liên quan gì tới Hứa Kiến Dân chứ? Thím Đường dù không ưa gia đình nhà chồng, dẫu vậy cũng chưa đến mức chán ghét anh ta.___Cùng lắm là ghét con mẹ gà mái tráng men của anh ta thôi!Người ta kẹt xỉ nhưng vẫn cọ cọ ra chút rỉ sắt, bà mẹ kia của anh ta, làm cái gì cũng mang về nhà, không để cho người ta có được chút lợi lộc nào từ nhà mình.“Bác dâu à...” Hứa Kiến Dân cuối cùng cũng mò tới phía trước cửa sổ, xấu hổ cười cười: “Cho cháu mua ít thịt, miếng này, bác có thể bán rẻ cho cháu chút được không?”.