Thập Niên 70 Nắm Giữ Không Gian Điên Cuồng Tích Trữ Vật Tư


"Không liên quan đến em, đừng quên thỏa thuận của chúng ta.

Em đã gặp Hạ Xuyên chưa?"
Lâm Miên Miên do dự rồi nói: "Lúc em đến thì anh Hạ không có ở đó."
Nhìn vẻ mặt đầy tội lỗi của cô, Lâm Kiều Kiều biết ngay là không thành công, nhưng cô cũng không vạch trần, vì cô vẫn còn thời

gian.

Đợi khi tất cả những người trong nhà đã tắt đèn, Lâm Kiều Kiều lén lút ra khỏi nhà, mở cổng sau và chạy đi.
"Thần thần bí bí, chắc chắn là đi làm chuyện gì mờ ám.

Nếu mình có thể nắm được nhược điểm của chị ấy..."

Lâm Miên Miên suy nghĩ mãi rồi quyết định lẻn theo sau.
Cô thấy Lâm Kiều Kiều đi về phía trạm y tế, trong lòng đầy thắc mắc, lặng lẽ đi theo từ xa.
Chẳng lẽ đối tượng của chị ấy là cậu y sĩ đầy mụn trứng cá kia sao? Không thể nào gu của chị ấy lại tệ đến vậy chứ?

Nhưng cô thấy Lâm Kiều Kiều không vào trạm y tế mà dừng lại dưới một cái cây to gần đó, dường như đang chờ ai đó.
Quả nhiên là có tình nhân bí mật?
Lâm Miên Miên mừng thầm, chuyến đi này quả không uổng công.
Nếu cô có thể bắt được cảnh Lâm Kiều Kiều hẹn hò vụng trộm, thì sau này mối quan hệ giữa cô và Hạ Xuyên sẽ không còn bị đe dọa bởi chị ta nữa.

Một lúc sau, phía trước xuất hiện bóng dáng của một chàng trai trẻ.
Lâm Miên Miên nấp sau đống rơm, định nghe xem họ nói gì, nhưng khoảng cách hơi xa và lại có gió, nên chỉ thấy động tác mà không nghe rõ lời.
Lâm Kiều Kiều ra ngoài không lâu thì đã phát hiện Lâm Miên Miên đang lén lút theo sau.
Gió xuân thổi nhẹ lạnh buốt, Lâm Kiều Kiều kéo chặt áo khoác.

Cô nhớ rằng trong kiếp trước, chính tại trạm y tế này cô đã gặp Cố Viễn Ninh khi anh đến lấy thuốc thay băng vết thương, và hai người đã xảy ra xung đột.
Cô định trực tiếp đi đến chuồng bò tìm Cố Viễn Ninh, nhưng sợ thời gian chênh lệch, nên quyết định đợi ở gần trạm y tế.

Cố Viễn Ninh sợ bị người khác bắt gặp, khó khăn lắm mới đợi đến trời tối mới dám mò đến trạm y tế, xem có xin được ít thuốc mang về không.
Tình trạng của cha anh không được khả quan lắm, vết thương ở chân không có dấu hiệu hồi phục, còn mưng mủ, ông ấy còn bị sốt nữa.
Tất cả đều là do cứu con bé vong ân phụ nghĩa kia, nếu lần này cha anh có mệnh hệ gì, anh nhất định sẽ không tha cho nó.
Đang suy nghĩ miên man, anh bỗng giật mình khi thấy Lâm Kiều Kiều từ sau gốc cây bước ra.


Nhận ra cô, lòng anh dâng lên cơn giận.
"Cô đến đây làm gì?"
Lâm Kiều Kiều kéo anh lại, lấy từ sau lưng ra một gói đồ và mở ra cho anh xem.
"Trong gói này là thức ăn, đều đã được chế biến sẵn.
Những gói lá này chứa thuốc trị thương, cách dùng đã được ghi chú rõ ràng trên đó.
Còn chai này, là thuốc đặc hiệu mà tôi đã nhờ người mua, nhất định phải cho cha uống."

Lâm Kiều Kiều sợ nếu đưa thẳng quả năng lượng cho anh thì anh sẽ không dám cho Cố Chương Đình uống, nên cô đã nghiền nát nó, hòa vào nước rồi đổ vào chai.
"Cha?"
Cố Viễn Ninh giật mình, cô ta cuối cùng cũng biết về thân thế và muốn nhận lại họ, hay là muốn giết họ để diệt khẩu?
"Chúng tôi không cần đồ của cô, tôi có thể tự đi mua thuốc."
Cố Viễn Ninh quay người định đi.
Lâm Kiều Kiều chặn lại.
"Anh định đi đâu mua? Trạm y tế sao?
Chưa nói đến việc anh có tiền hay không, ngay cả khi anh có, với thân phận hiện tại của các người, ai dám bán thuốc cho anh? Nếu chẳng may bị ai phát hiện và tố giác, anh có muốn hại chết cha mình không?"


Cố Viễn Ninh dừng bước, nhìn vào gói thuốc trên tay cô.
"Làm sao tôi biết những thuốc này là thật?"
Lỡ đâu lại giống như lần trước, cô ta lén đưa cho họ thuốc gây ngộ độc tiêu chảy thì sao?
Lâm Kiều Kiều mở nắp chai và uống một ngụm.
"Bây giờ anh tin chưa?
Hôm qua tôi vô tình nghe được ông và bà nói chuyện mới biết về thân thế của mình.

Trước đây tôi làm những việc đó là do người nhà họ Lâm không muốn tôi nhận lại anh và cha, còn đứng sau cố tình xúi giục tôi bắt nạt các người.
Qua chuyện hôm qua tôi mới hiểu ra rằng, chỉ có người thân ruột thịt mới có thể không màng đến tính mạng mình để cứu lấy mạng tôi.
Tôi hối hận rồi, anh có thể tha thứ cho tôi không?"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận