Tô Vân yếu ớt ngã vào người Hà Huyền, nhưng anh không phải người ham mê nữ sắc, nếu không thì đã không giữ khoảng cách với Lâm Kiều từ trước.
Anh đỡ lấy vai cô, giữ cô đứng thẳng lại, giọng khuyên bảo có chút cứng nhắc:
"Chuyện này rõ ràng là lỗi của em.
Em biết rõ Lâm Miên Miên không lấy đồ, tại sao lại đổ tội cho cô ấy?"
Tô Vân rên rỉ đau đớn:
"Ai da..."
Hà Huyền cau mày hỏi:
"Sao vậy?"
Tô Vân xắn tay áo lên, để lộ những vết bầm tím chồng chất lên nhau, rõ ràng là không phải chỉ trong một ngày.
"Đây là...!mẹ em đánh à?"
Tô Vân cúi đầu gật nhẹ, nước mắt rơi lã chã.
"Em biết anh Hà trách em, nhưng thật sự em không còn cách nào khác.
Sáng nay khi phát hiện mất quần áo, em đã tìm khắp nơi nhưng không thấy...!Mẹ em bảo nếu hôm nay không tìm lại được, bà sẽ đánh chết em.
Em chỉ nghĩ rằng có thể kéo dài thời gian, để mẹ em đến nhà Lâm Miên Miên hỏi thử, nếu cô ấy không lấy, mẹ em cũng không thể làm gì quá đáng, và em có thêm thời gian để đi tìm.
Không ngờ rằng, dì Phùng lại chặn mẹ em không cho vào, rồi nói những lời mập mờ, khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
Cuối cùng...!cuối cùng còn..."
Nghĩ đến việc chiếc áo lót của mình bị Ngưu Nhị lấy đi làm chuyện bẩn thỉu, cô nghẹn ngào không nói nổi.
Hà Huyền chỉ "ừ" một tiếng.
"Chuyện này em cũng là nạn nhân.
Giờ quần áo đã tìm được rồi, em về nghỉ đi."
"Chỉ cần anh Hà không trách em, em yên tâm rồi."
Cô lại lo lắng hỏi thêm:
"Nhưng...!Lâm Miên Miên có vẻ rất ghét em, phải chăng vì cô ấy biết chuyện em đến tìm anh nói hôm trước?"
"Em nghĩ nhiều rồi.
Lâm Miên Miên không biết chuyện này đâu.
Vụ Ngưu Nhị, tôi sẽ bàn với Bí thư Lưu để xử lý kín đáo.
Đợi vài ngày mọi chuyện lắng xuống là ổn, em không cần lo lắng nữa, về đi."
Hà Huyền quay lại định vào nhà, nhưng Tô Vân níu lấy tay áo anh.
"Anh Hà, anh không hiểu đâu.
Ở làng khác với thành phố, chuyện này xảy ra rồi, chỉ có nước khiến em chết quách đi thôi.
Em không sợ mẹ em đánh chết, chỉ sợ bà ấy ép gả em cho một kẻ tồi tệ.
Cuộc đời em sẽ chấm dứt từ đó."
"Em nói những chuyện này với tôi làm gì? Tôi cũng không giúp được em."
Dù biết cô nói thật, nhưng Hà Huyền cũng không thể làm gì.
Anh đâu có định cưới Tô Vân.
"Anh có thể giúp."
Tô Vân thận trọng quan sát vẻ mặt của Hà Huyền, rồi nhỏ giọng nói:
"Em biết anh Hà đã có suất quay về thành phố, cuối tháng anh sẽ đi.
Em chỉ xin anh nghĩ cách giúp em rời khỏi đây."
Sắc mặt Hà Huyền lạnh đi, trong đầu nghĩ cô cũng muốn dùng chuyện này để đe dọa mình sao?
"Em đang ám chỉ gì vậy?"
Tô Vân vội vã giải thích:
"Anh Hà, anh yên tâm, em sẽ không nói với ai chuyện này đâu.
Nếu không phải vì cùng đường, em cũng không dám làm khó anh.
Em chỉ mong anh giúp em tìm một công việc trên thị trấn, nếu không thì...!em cũng đành chịu số phận thôi..."
Hà Huyền im lặng nhìn cô một lúc, rồi lạnh lùng đáp:
"Chuyện này, tôi sẽ để ý."
Tô Vân mừng rỡ, mặt rạng rỡ hẳn lên:
"Cảm ơn anh Hà!"
---
Tại khu chuồng trại cũ, Lâm Kiều mang chút thức ăn và thuốc đến thăm Cố Viễn Ninh.
Cô đứng ngoài cửa, trao đổi vài câu.
"Anh sửa cột xong rồi chứ?"
"Ừ, cái rìu rất tốt.
Em có muốn vào ngồi không? Cha rất muốn gặp em."
Lâm Kiều ngập ngừng một chút.
"Trong nhà em còn chút việc, nên em không vào đâu.
Đây là ít đồ ăn và thuốc em mang đến.
Anh và cha sao rồi?"
Dù đã nhận lời giúp đỡ cha con họ trước đó, nhưng khi nghĩ đến việc phải gọi một người không liên quan là "cha", cô vẫn cảm thấy có chút không thoải mái khi gặp Cố Trác Đình.
"Tụi anh cũng khá hơn rồi, vẫn đi làm bình thường."
"Vậy thì tốt.
Em về trước nhé?"
Cố Viễn Ninh không ép cô ở lại, do dự một chút rồi lấy ra hai bức tượng nhỏ làm từ rễ cây, đưa cho cô.
"Em biết hoàn cảnh của tụi anh, bọn anh không có gì quý giá để tặng em cả, coi như đây là một món quà nhỏ mọn."
Trước đây anh đã nghĩ mình có thể vào rừng săn bắn để kiếm tiền, nhưng lại chẳng săn được gì ngoài vài lần may mắn.
Không còn cách nào khác, anh phải làm vài món thủ công vào ban đêm.
Lâm Kiều rất vui vẻ, đây là món quà cưới đầu tiên mà cô nhận được.
Hệ thống: "Phát hiện chủ nhân nhận được món quà từ người thân.
Thưởng cho chủ nhân một tấm bùa nguyện ước."
"Em cảm ơn anh vì hai con hổ nhỏ này, em rất thích."
Cố Viễn Ninh thấy cô vui vẻ không phải là giả tạo, anh định nói cho cô biết đó là tượng của "em gái và em rể" nhưng rồi lại thôi.
"Em thích là tốt rồi."
Khi Lâm Kiều rời đi, Cố Viễn Ninh quay vào nhà, thấy cha anh, Cố Trác Đình, ngồi nghiêm trang.
Ông nhìn ra cửa với vẻ mong đợi, nhưng khi thấy chỉ có Cố Viễn Ninh vào, ông thất vọng ngồi phịch xuống, thở dài.
"Cha, đây là mấy thứ Lâm Kiều mang đến."
Cố Viễn Ninh đặt đồ ăn và thuốc xuống, cố gắng an ủi cha mình.
"Cha đừng lo nghĩ nhiều, chắc hôm nay cô ấy bận việc nên phải về sớm.
Cô ấy bảo vài ngày nữa sẽ đến thăm chúng ta."
Cố Trác Đình gật đầu:
"Cha hiểu rồi.
Chờ từng ấy năm rồi, cũng chẳng lỡ gì thêm vài ngày.
Dù sao cũng là cha nợ con bé."
Hồi xưa, ông đã gửi cô ở quê và để lại một khoản tiền lớn, nghĩ rằng như vậy sẽ bảo vệ được cô.
Nhưng không ngờ rằng nhà họ Lâm lại đối xử tệ bạc với cô, khiến cô phải chịu đựng nhiều thiệt thòi như vậy.
Ông cũng không trách cô nếu cô còn giận mình.
Giờ con bé sắp lấy chồng, không biết sau này còn gặp lại không.
Thở dài...
Cố Viễn Ninh không biết an ủi cha thế nào, lặng lẽ hâm nóng đồ ăn và chia phần cho cha.
Cố Trác Đình chỉ ăn được vài miếng, rồi đứng dậy, lấy từ góc nhà một chiếc hộp gỗ nhỏ, dùng khăn lau sạch rồi đưa cho Cố Viễn Ninh.
Cố Viễn Ninh mở ra, thấy bên trong là một chiếc khóa ngọc cổ kính.
"Đây là chiếc khóa mà mẹ con mang theo khi về nhà này.
Trước khi mất, bà dặn cha giữ kỹ, dù thế nào cũng không được bán đi.
Cha nghĩ, nên tặng nó cho Lâm Kiều."
Nghe đến việc đó là đồ của mẹ mình, sắc mặt Cố Viễn Ninh chùng xuống, anh đặt chiếc hộp xuống bàn.
Hiểu được nỗi giận của anh vì chuyện của mẹ, Cố Trác Đình khuyên nhủ:
"Con đừng oán trách mẹ con.
Sinh ra trong gia đình đó, có nhiều chuyện mẹ con không thể tự quyết định.
Bà ấy có thể rời đi an toàn đã là điều mà cha mong muốn nhất."
Cố Viễn Ninh gật đầu, cố nén cơn giận:
"Con biết rồi.
Đợi vài hôm con sẽ đưa cái này cho
Lâm Kiều."
Ông Cố Trác Đình vỗ nhẹ vai anh, mỉm cười mãn nguyện:
"Đàn ông phải biết tự đứng vững.
Con hãy tin rằng, rồi ngày mai sẽ tốt đẹp hơn, đất nước sẽ không quên những người như chúng ta."