Thập Niên 70 Nắm Giữ Không Gian Điên Cuồng Tích Trữ Vật Tư


"Nhìn cái thằng nhóc này gây ra chuyện gì đây! Cút ra ngoài ngay cho mẹ!"

Triệu Hằng Xương biết rằng mẹ đã xiêu lòng, liền nhảy chân sáo ra khỏi bếp, vừa né tránh vừa cười toe toét.

"Đừng đánh nữa, dầu mỡ bắn đầy người con rồi.

Con biết mẹ thương con nhất mà.

Con ra ngoài đây."

"Biến đi!"

Triệu Hằng Xương vừa ra khỏi bếp thì gặp Triệu Hằng Phong đứng ở cửa.

Nụ cười trên mặt anh ta vụt tắt.

"Em đứng đây làm gì?"

"Anh hai, có phải anh định để mẹ hỏi xin tiền anh cả không?"

"Liên quan gì đến em?"

Triệu Hằng Xương đẩy cậu ra rồi bước đi.

"Anh hai, em chỉ lo cho anh thôi."

Triệu Hằng Xương quay đầu lại.

"Lo cho anh? Đừng có giả nhân giả nghĩa nữa.


Từ ngày Triệu Hằng Xuyên trở về, em cứ lẽo đẽo bám theo anh ta, sắp thành cái đuôi của anh ta rồi.

Em còn để mắt tới anh và mẹ nữa không?"

Triệu Hằng Phong không chịu nổi, liền lên tiếng bào chữa.

"Nhưng anh ấy là anh cả của chúng ta mà."

Triệu Hằng Xương lạnh lùng ngắt lời:

"Đừng quên, vào lúc gia đình mình khó khăn nhất, ai đã nhường đồ ăn cho em, chấp nhận nhịn đói? Ai đã liều mình ra ngoài trong bão tuyết tìm thuốc cho em, đến mức bị ngã gãy chân?

Còn anh cả của em thì sao? Biết nhà mình gặp nạn đói, mất mùa mà liền hai năm không gửi lấy một lá thư, cũng không gửi đồng nào về.

Bố bệnh nặng rồi qua đời trong cái lạnh giá và cơn đói.

Mẹ thì suýt mất mạng...

Em muốn bám lấy chân anh ta thì cứ đi mà bám, đừng kéo anh theo.

Anh thà không có một người anh cả như thế."

Triệu Hằng Phong nhìn bóng dáng giận dữ của anh hai mà không biết nên nói gì thêm, dù biết rằng anh hai đang trút giận lên anh cả.

Chính cậu cũng đã từng oán trách anh cả, huống chi tình cảm giữa anh hai và bố là tốt nhất.

Sau khi bố mất, anh hai càng hận anh cả sâu sắc hơn.

Ngay cả khi anh cả trở về với đầy vết thương trên người, khuôn mặt bị một vết chém sâu đến tận xương, phải nằm liệt giường nửa năm trời mới hồi phục, thì sự căm hận trong lòng anh hai cũng không vơi đi.

Cậu chỉ hy vọng thời gian có thể làm lành mọi vết thương.

Triệu Hằng Phong lại tiếp tục cầm gỗ lên, đóng khung cho cái tủ.

---

Khi Triệu Hằng Xuyên từ rừng trở về, vừa hay gặp Lâm Kiều đang lúi húi kéo lưới bắt cá ở bên suối.

Lâm Kiều ngẩng đầu thấy anh, liền cười tươi, giơ tấm lưới lên khoe.

"Thật trùng hợp, hôm nay anh có lộc ăn rồi."

Cô thành thục làm cá, xiên qua thân chúng bằng cành cây rồi đặt lên đống lửa để nướng.

Triệu Hằng Xuyên cầm lấy một quả lạ mà cô bắt được, trông giống như quả óc chó chưa chín, nhưng khi thả ra lại biến thành tấm lưới.

Anh mày mò một hồi, không phát hiện được cơ quan, nên nhìn cô với ánh mắt đầy thâm ý.

Anh đưa lại cho cô, nhưng Lâm Kiều xua tay, bận rộn rắc gia vị lên cá.


"Anh cứ dùng đi, tôi còn nhiều lắm.

Cá chín rồi đấy, ăn thử xem nào."

Hệ thống: “Phát hiện ký chủ đạt thành tựu cao cấp trong hệ thống cứu thế: Tặng vũ khí cho đại lão thời mạt thế.

Thưởng kỹ năng rèn vũ khí cấp một.

Nhấp vào để học.”

Lâm Kiều: Tôi có thể chế tạo bom không?

Hệ thống: Cấp một! Chỉ có thể tạo ra vũ khí lạnh.

Lâm Kiều: Cho tôi cái cưa điện được không?

Hệ thống: ...!Tôi khuyên cô nên hành xử như một con người.

Triệu Hằng Xuyên cầm lấy con cá nướng, ngồi xuống một tảng đá gần đó.

Lâm Kiều ngồi đối diện, nhấm nháp từng miếng cá.

Gia vị từ không gian của cô khiến cá có hương vị vô cùng tuyệt vời, hoàn toàn không có mùi tanh.

“Anh tìm tôi có việc gì? Không lẽ chỉ đến trả cái giỏ này?”

“Ừ, có chuyện tôi muốn hỏi cô.

Sáng nay em trai tôi trả xe đạp thì gặp cha cô và…”

Lâm Kiều nghe anh kể xong, khẽ cười lạnh.

“Đúng là không biết mệt mỏi.

Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho nhà anh, nhưng chuyện này không phải do tôi.”


Triệu Hằng Xuyên gật đầu.

“Tôi đoán được rồi.

Về nhà tôi sẽ giải thích với mẹ và các em.

Cô không cần lo lắng.”

“Nhưng chuyện này phải nhanh chóng giải quyết.

Anh có thời gian không? Giúp tôi diễn một vở kịch, dẹp yên cái suy nghĩ đó của họ.”

“Được thôi.”

Sau khi ăn xong, dọn dẹp sạch sẽ, họ kéo lưới đã đặt từ sáng.

Sau đó, Lâm Kiều thành thục vặn cổ gà rừng, thỏ rồi ném vào giỏ trên lưng Triệu Hằng Xuyên.

Đến chân núi, họ giấu giỏ dưới một gốc cây, chỉ để lại hai con cá và một con thỏ.

"Nhớ đừng quên lấy về khi ra về, đừng để phí nhé."

"Giờ tôi phải làm gì?"

"Anh thông minh mà, cứ phối hợp với tôi là được.

Trước hết, chúng ta sẽ đến nhà bí thư thôn."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận